*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành lại lần nữa phun ra máu, tu vi lập tức từ cảnh giới Nhân Nguyên tụt xuống cảnh giới Ngưng Khí, vả lại xu hướng giảm sút của tu vi không hề có dấu hiệu ngừng lại.
“Tránh ra”, Gia Cát Vũ bước một bước tới trước mặt Diệp Thành sau đó giơ tay nắm lấy cổ tay hắn, ngón tay ông ta khẽ lắng nhịp đập của mạch.
Ngay sau đó, sắc mặt Gia Cát Vũ đột nhiên khó coi thấy rõ: “Thực Cốt Đan”.
“Gia Cát tiền bối, người nói vậy là có ý gì?”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Gia Cát Vũ bằng ánh mắt hết sức căng thẳng.
Gia Cát Vũ không trả lời luôn mà hơi nghiêng đầu, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thành Côn đang nhếch miệng cười tôi độc, nói: “Viên linh đan năm vân mà Diệp Thành ăn chính là Thực Cốt Đan chuyên phế đi căn cơ tu vi của con người”.
Nghe lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
! Thực Cốt Đan, một loại đan dược vô cùng nguy hiểm, có thể nói là loại đan dược bá đạo nhất trong tất cả các loại độc dược.
Một khi ăn phải nó thì sẽ bị huỷ hoại gân cốt kinh mạch, xương cốt cũng bị phá huỷ đủ để xoá sạch tu vi của một người.
Thực Cốt Đan kịch độc dễ khiến người ta mất mạng ngay lập tức, kể cả những người ở cảnh giới Không Minh cũng khó có thể làm gì khác được.
Vả lại, điều bá đạo hơn cả đó là một khi ăn Thực Cốt Đan vừa bị mất tu vi mà lại không có khả năng tu luyện trở lại.
Hiện giờ cảnh tượng trước mắt mọi người chính là như vậy, không chỉ kẻ mạnh ở tứ phương mà đến cả người của Chính Dương Tông cũng không thể ngờ viên linh đan năm vân Thành Côn đưa ra lại là Thực Cốt Đan.
“Có…có cần phải tàn độc thế này không?”, có quá nhiều người nhìn Thành Côn.
“Là Thực Cốt Đan năm vân, ăn nó vào không khác gì tự sát”.
“Chính Dương Tông cũng thật biết giở trò”.
“Thành Côn”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Dương Đỉnh Thiên mặt mày phẫn nộ gằn giọng, ông ta bay vào hư không tung ra một chưởng về phía Thành Côn.
Ông ta sao có thể ngờ nổi Thành Côn là tông chủ một tông lại dám giở trò với một tiểu bối mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Cơn tức giận này ông ta thực sự không thể kiềm chế lại nổi.
Hừ!
Thành Côn lạnh giọng lật tay tung chưởng.
Rầm!
Hai chưởng giao nhau phát ra âm thanh vô cùng lớn.
Hư không vang lên từng tiếng động đinh tai nhức óc, một ngọn núi của Chính Dương Tông sụp đổ cũng vì khí thế mạnh mẽ của cả hai tạo ra khi giao chiến.
“Ngươi mà cũng xứng là tông chủ một tông?”, Phong Vô Ngấn với cơn giận ngút trời chém ra một kiếm sắc lạnh.
Hỗn xược!
“Ngươi còn giám giảo biện”.
“Ta cần phải giảo biện sao?”, Thành Côn cao cao tại thượng nhún vai, cười giễu cợt: “Ta từng nói, đệ tử đứng đầu trong cuộc thi tam tông sẽ dành được viên linh đan năm vân, nhưng ta không nói là linh đan loại nào, vả lại linh đan mà ta đưa cho hắn quả thực là linh đan năm vân, sao có thể nói ta hãm hại được.
Đây chẳng phải là đang đổ oan cho ta sao?”
“Ngươi…”, Dương Đỉnh Thiên bị nói tới mức không nói nổi thành lời, sắc mặt ông ta khó coi vô cùng.
.