*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Con biết rồi”, Diệp Thành nhẩm niệm gọi chân hoả ra rồi đẩy chân hoả bao quanh gương bát quái.
Vù! Đột nhiên, gương bát quái rung lên, ánh sáng chiếu rọi chói mắt, từng đường vân gợn sóng rõ ràng tản ra nhưng lại bị trận pháp của Gia Cát Vũ chặn lại.
“Hay lắm, tiếp tục”, Gia Cát Vũ sáng mắt lên.
“Người phải trông chừng nó cho con đấy, con không muốn lát nữa nó điên lên diệt cả con đi đâu”, Diệp Thành vội nói.
! “Yên tâm, có ta ở đây, ta đảm bảo ngươi không vấn đề gì đâu”.
Vù!
Gương bát quái kia lại rung lên, ánh sáng chiếu rọi, thế nhưng thứ ánh sáng này cũng bị trận pháp chặn lại.
Ngay sau đó, gương bát quái rung lên dữ dội hơn, vừa rung vừa bay xuống dưới.
Bang! Bang!
Chiếc gương kia như muốn chạy trốn nhưng vì có lớp bảo vệ nên mỗi lần nó di chuyển đều bị chặn lại, sự luyện hoá của tiên hoả có vẻ như khiến nó tức giận, từng luồng sức mạnh khủng khiếp nhanh chóng phục hồi.
“Con nói này, trận pháp này của người rốt cục có ổn không vậy?”, thấy gương bát quái điên cuồng, Diệp Thành vội nhìn sang Gia Cát Vũ.
“Chủ nhân của nó qua đời lâu rồi, nó chỉ là một binh khí thôi, không làm nên gì đâu”, Gia Cát Vũ vỗ vai Diệp Thành, vì để đảm bảo, ông ta lại dính thêm vài linh phù phát sáng phía trước và sau Diệp Thành: “Này, phòng ngự lúc này đủ kiên cố rồi đấy”.
A….
Diệp Thành vừa dứt lời, bên trong gương bát quái lại lần nữa vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Ngay sau đó, ánh sáng trên gương bát quái kia càng mẫn cảm hơn, từng luồng khí tức màu đen được chân hoả luyện hoá, cách đó bốn, năm trượng, Diệp Thành thậm chí còn có thể trông thấy một khuôn
.