*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Triệu Khang nói vậy, Diệp Thành không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi ở bên.
Không thể phủ nhận ngọn núi này cao chót vót, xung quanh còn có mây màu bao quanh, về cơ bản đều cao hơn các ngọn núi khác ở Chính Dương Tông.
Ngọn núi nơi này giống như biểu tượng của Chính Dương Tông vậy.
Vả lại khi nhìn ngọn núi này, Diệp Thành còn cảm thấy luồng khí tức lớn mạnh khác thường bên trong nó, luồng khí tức này không hề kém cạnh so với Sở Huyên.
Thấy vậy, Triệu Khang khẽ phất quạt xếp, cười nói: “Ngọn núi này tên là Huyền Linh Phong, chính là đỉnh núi tu luyện của Huyền Linh Chi Thể”.
Không cần Triệu Khang nói, Diệp Thành cũng đã đoán ra được.
Đây rõ ràng là ngọn núi tu luyện của người vô cùng tôn quý, hắn có thể nghĩ tới Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông, nghĩ tới người mà hắn từng thương nhớ - Cơ Tuyết Băng.
Diệp Thành còn có thể nhìn thấy bóng hình Cơ Tuyết Băng đứng giữa núi non thông qua lớp mây mù bao phủ, thân là Huyền Linh Chi Thể cao quý vô cùng, thần sắc lạnh lùng đó giống như đang thương hại chúng sinh vậy.
“Diệp Thành huynh không định nói gì sao?”, nhìn Diệp Thành, Triệu Sinh nhếch miệng cười: “Cứ ngẩng đầu nhìn người xưa như vậy, cảm giác này có lẽ trước nay chưa từng có nhỉ?”
Diệp Thành lặng im không nói gì, thu lại ánh mắt.
Triệu Khang ở bên liếc sang Diệp Thành, hắn khẽ phất quạt: “Đi thôi Diệp sư huynh, thân phận hiện giờ của huynh như vậy mà còn đòi đũa mốc chòi mâm son sao? Đúng là nực cười”.
Diệp Thành không phản bác, hắn cũng chẳng buồn tranh cãi với Triệu Khang vì Triệu Khang hiện giờ và hắn không cùng một đẳng cấp nữa rồi.
Thế nhưng sự nhẫn nại của Diệp Thành lại khiến Triệu Khang được đà lấn tới, cả đoạn đường đi hắn ta không ngớt lời mỉa mai châm chọc.
“Cho dù hiện giờ huynh có thể tu luyện nhưng trong mắt ta huynh vẫn chẳng là gì cả”.
! “Hằng Nhạc Tông, đúng là nực cười, muốn sánh với Chính Dương Tông ta sao?”
“Huynh cuối cùng cũng chỉ là kẻ bỏ đi mà thôi”.
Cứ như vậy, Triệu Khang dẫn Diệp Thành tới chân một ngọn núi không quá cao, lúc này mới khẽ phất quạt nhìn Diệp Thành: “Vọng Nguyệt Các ở trên kia”.
Diệp Thành không buồn nhìn hắn, toan đi lên đỉnh núi nhưng lại bị Triệu Khang ngăn lại.
“Diệp sư huynh đừng đi”, Triệu Khang chặn Diệp Thành giống như ngày mà Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông vậy.
“Ngươi còn việc gì?”, Diệp Thành liếc nhìn hắn.
“Ta nghe nói huynh có ba linh phù của Hằng Nhạc Tông, không biết sư huynh có thể cho ta một tấm không?”
“Một triệu linh thạch, ba tấm linh phù đều là loại giá trị”, Diệp Thành thản nhiên nói.
“Một triệu, khẩu khí của huynh cũng lớn nhỉ?”, Triệu Khang mặt lạnh tanh, sao hắn có thể không biết Diệp Thành đang chơi mình được, hắn cũng chẳng phải chưa hề nghe tới ba tấm linh phù này của Hằng Nhạc Tông.
Ba tấm linh phù này gộp lại cũng phải có giá lên đến hàng trăm nghìn linh thạch.
“Không mua nổi hả? Vậy thì miễn bàn đi”, Diệp Thành nói rồi sải bước đi.
“Ở địa bàn Chính Dương Tông mà còn dám ra oai với ta, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi đi dễ dàng vậy sao?”, Triệu Khang chặn ngay trước mặt Diệp Thành lạnh giọng: “Tiểu tử, xem ra ngươi vẫn chưa biết rõ thân phận của mình rồi.
Hôm nay ta phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ”.
Nói rồi, khí tức của Triệu Khang cuộn trào, tu vi của hắn đã lên tới cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, cũng chẳng trách hắn hống hách như vậy.
Diệp Thành không di chuyển, đứng im như pho tượng.
Vẻ mặt ngó lơ của Diệp Thành khiến hắn khó chịu, hắn lập tức ra tay tung chưởng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành nheo mắt tránh người nhanh chóng né qua được một chưởng của Triệu Khang, đồng thời hắn cũng vung tay bạt về phía mặt của Triệu Khang.
Bốp!
Tiếng tát chát chúa vang lên, Triệu Khang giây phút trước còn đang vênh váo thì giây phút này đã bị cái tát của Diệp Thành đánh xoay cả mặt.
Triệu Khang thẫn thờ, hắn sao có thể ngờ nổi một kẻ với thực lực ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong như hắn lại bị Diệp Thành, một tên mới ở tầng thứ năm cảnh giới Nhân Nguyên đánh bật người như vậy.
Khi hắn còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã túm ngay lấy cổ áo hắn sau đó ném đi chỗ khác.
Bịch!
Chỉ nghe thấy tiếng vang va chạm vào phiến đá, Triệu Khang còn đang đơ người đã va vào vách đá khiến vách đá kia nứt lìa.
Sau khi ngã ra đất, hắn ta còn chưa đứng dậy đã phun ra cả miệng máu.
“Ngươi…”, Triệu Khang nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi.
“Đây là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau thì ta không ngại diệt ngươi đâu”, giọng nói của Diệp Thành từ đầu tới cuối rất thản nhiên, vả lại khi nói hắn còn không hề nhìn Triệu Khang.
Bộ dạng này của Diệp Thành trong mắt Triệu Khang lại hoàn toàn trái ngược.
Đây nghĩa là gì? Chính là sự coi thường khinh bỉ.
“Diệp Thành”, Triệu Khang rít lên, hắn định đứng dậy nhưng ngặt nỗi xương cốt không biết đã bị gãy mất mấy đoạn, chỉ có thể hằn học nhìn Diệp Thành giống như nhìn con ác quỷ.
Thế nhưng lúc này Diệp Thành đã bước đi về phía đỉnh núi kia.
Trên đỉnh núi có mười mấy bóng hình.
Đám đệ tử như Nhiếp Phong đang ngồi quây quần với nhau nói về chuyện tu luyện rất chuyên tâm.
Còn Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và Sở Huyên lại đang ngồi cùng nhau, mặt mày không mấy dễ chịu.
“Ngày mai chính thức bắt đầu cuộc so tài tam tông, không biét Hằng Nhạc Tông chúng ta có mấy người đánh được tới trận cuối cùng”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà vừa lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Không biết từ bao giờ, ở phía xa vang lên giọng nói quen thuộc.
Phụt!
Phía này, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà thì kinh ngạc phun ngay ngụm trà vào mặt Bàng Đại Xuyên.
.