Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1118: 1118: “cầu Xin Ta Thì Hai Chúng Ta Xong Chuyện”




“Chết tiệt, ta vừa mới mơ giấc mơ đẹp”, ở một hướng khác, Vô Nhai Đạo Nhân mặt mày tối sầm mang theo một cây gậy sắt cứ thế bay về một hướng.

Có lẽ Sở Linh Ngọc và Diệp Thành gây ra động tĩnh quá lớn nên rất nhiều người phải chạy ra ngoài.

Thế rồi trên đỉnh núi rợp bóng người.

Khi trông thấy Diệp Thành bị đánh bầm dập mặt mũi, rất nhiều người phải lắc đầu chép miệng.

Thấy nhiều người tới như vậy, Sở Linh Ngọc khẽ phủi vai như đang phủi đi lớp bụi mà vốn chẳng tồn tại trên vai mình rồi nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hứng thú: “Này, thời cơ tốt đấy, cầu xin ta lấy ngươi đi”.

Câu này của cô ta khiến mặt mày ai nấy đều hết sức thú vị.

Có chuyện hay xem rồi!  

Nửa đêm không ngủ, lại vì việc này mà tới đây, cả hai người rảnh rỗi quá rồi đấy!  

Trong đám người, Thiên Tông Lão Tổ cũng ái ngại, ông ta biết rõ hơn ai hết con gái mình ưa làm loạn tới mức nào nhưng ông ta lại không ngờ rằng mặc dù bị phong ấn cả trăm năm như vậy mà sau khi ra ngoài, tới được Viêm Hoàng thì Sở Linh Ngọc vẫn còn có thể gây ra chuyện tày đình thế này.

Lúc này, Thiên Tông Lão Tổ chỉ muốn chen vào ngăn cảnh tượng nhốn nháo này.

“Ông vội gì chứ?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân một người bên trái, một người bên phải kéo Thiên Tông Lão Tổ lại.

Hai người này đúng là kiểu người chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn, hiếm khi mới gặp được màn kịch hay thế này, bọn họ không thể để Thiên Tông Lão Tổ ngáng đường được, từng cặp mắt gian giảo cứ thế loé lên ánh sáng.

“Như vậy không được ổn thì phải”, ở bên, Chung Giang ho hắng.

“Sư huynh đừng lo”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười nói: “Khó lắm mới có người trị hắn, vậy cũng tốt”.

Lại nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt đã tối sầm cả lại.

Vốn dĩ hắn chỉ xin Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Đan nhưng cuối cùng lại gặp phải bà cô Sở Linh Ngọc này, bị đánh cho tới mức mặt mũi bầm dập.

Nếu không phải bị phù chú của Sở Linh Ngọc áp chế thì hắn đã đánh bay Sở Linh Ngọc đi rồi.

“Cầu xin ta thì hai chúng ta xong chuyện”, nhìn khuôn mặt tối sầm đó của Diệp Thành, Sở Linh Ngọc cười đắc ý.

Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hắn cũng nhìn ra được bà cô Sở Linh Ngọc này chỉ là muốn lấy lại thể diện trước mặt bao nhiêu người, cho dù đánh hắn thêm vài trận cũng chẳng hề gì.

Diệp Thành hiểu rồi, nếu như hắn cố chấp cứng đầu tiếp thì với tính cách của Sở Linh Ngọc, tối nay không đánh hắn liệt nửa người mới lạ.

“Nam nhân cũng phải có lúc biết sợ”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long, Thái Hư Cổ Long thông qua chín phần phân thân của Diệp Thành nhìn thấy cảnh tượng phía này, dù không biết lý do vì sao nhưng thấy Diệp Thành bị đánh, nó lại cảm thấy có phần vui mừng.

“Chẳng phải chỉ là thể diện thôi sao? Cần thể diện làm gì?”, và quả thực, sau khi nghe câu nói của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành thật sự thấy sợ hãi, hắn cũng đã nghĩ thoáng ra rồi.

Nam nhân mà, sợ hãi một hai lần cũng chẳng là gì.

Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Thành bèn quỳ xuống dưới chân Sở Linh Ngọc lấy hết dũng khí nói: “Tỷ, cầu xin tỷ lấy ta nhé?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.