Một bóng hình đứng thẳng, mặc long bào, thần sắc bi thương, hai bàn tay nắm chặt trong tay áo, trong sự bi thương còn có cả bất lực.
Người này chính là Hoàng đế của nước Triệu, Triệu Dục.
“Bệ hạ, mạt tướng đã dốc hết sức rồi”, phía trước Triệu Dục, một người đàn ông trung tuổi quỳ gối, khoác trên mình bộ áo giáp, nói: “Một trăm nghìn đại quân trinh phạt hàng trăm dặm nhưng đều không tìm ra tung tích của đám người đó”.
“Đây không phải là lỗi của ngươi”, Triệu Dục hít vào một hơi thật sâu, “đám người đó có lẽ không phải là người phàm, đến cả Quốc Sư cũng bị tàn sát như vậy, quân đội của người phàm đi bao nhiêu thiệt mạng bấy nhiêu”.
Triệu Dục vừa dứt lời, một bóng hình như gió lướt vào xuất hiện trước mặt hai ngươi.
Người này không phải ai khác mà chính là Diệp Thành vừa âm thầm vào Hoàng Cung.
“Ngươi…”, Triệu Dục nheo mắt giật mình.
“Ngươi là ai?”, ở bên, người mặc áo giáp cũng rút thanh trường kiếm dắt ở hông và nhanh chóng chắn trước mặt Triệu Dục.
Diệp Thành không nói gì, chỉ lấy ra một tấm lệnh bài, tấm lệnh bài với linh khí bao quanh, trên đó còn khắc hai chữ “Hằng Nhạc”.
Nhìn tấm lệnh bài, Triệu Dục và người đàn ông trung tuổi kia chợt thay đổi sắc mặt, bọn họ cung kính hành lễ: “Xin chào thượng tiên”.
“Ta không phải là tiên gì cả”, Diệp Thành nói sau đó thu lại lệnh bài, từ đầu tới cuối đều không tháo mũ đội đầu và hắc bào ra.
“Kính mong Thượng tiên cứu nước Triệu chúng tôi vượt qua lúc nước sôi lửa bỏng này”, Triệu Dục có phần kích động, “bịch” một tiếng, ông ta quỳ phịch trước mặt Diệp Thành, một người trên vạn người như ông ta lúc này trước mặt Diệp Thành lại chỉ là một người phàm yếu đuối.
“Ta sẽ tra ra chân tướng”, Diệp Thành đẩy ra luồng sức mạnh ôn hoà nâng Triệu Dục dậy, sau đó hỏi: “Quốc sư của các ông đâu?”
Vị Quốc sư trong lời nói của Diệp Thành cũng là người của Hằng Nhạc Tông, mỗi một tông môn đều cử một đệ tử tới đất đước của người phàm để làm Quốc Sư, tu vi của bọn họ không cao nhưng trong mắt những người phàm này, họ là một sự tồn tại tối cao.
Ở bên, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp đã lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong hộp ngọc này là một tấm đạo bào nhuốm máu, bên trên đạo bào viết rõ hai chữ “Hằng Nhạc”.
Thấy vậy, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn sang Triệu Dục, trầm giọng nói: “Thông tin mà các ông báo về không hề nói đệ tử mà Hằng Nhạc Tông phái tới nước Triệu đã bỏ mạng”.
“Thượng tiên minh giám”, Triệu Dục thành thật nói: “Hôm qua Quốc sư ra ngoài tuần sát mãi không về, ta đã phái người đi tìm nhưng khi đi tìm Quốc sư thì chỉ thấy mỗi tấm đạo bào này”.
Diệp Thành không nói gì, thầm nhủ có lẽ Quốc sư của nước Triệu đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng ngặt nỗi thực lực không đủ, không những không thể hàng phục được thế lực gian tà đó mà ngược lại còn trở thành oan hồn dưới lưỡi đao của chúng khiến tấm đạo bào còn lại đẫm máu.
Nghĩ vậy, Diệp Thành khẽ cầm tấm đạo bào nhuốm máu lên, trong đôi mắt thâm trầm bất định.
“Tu vi ở cảnh giới Nhân Nguyên mà chỉ còn lại tấm đạo bào”, Diệp Thành suy tư, xoa cằm.
“Nói vậy thì thế lực gian tà kia ít nhất cũng phải có kẻ ở cảnh giới Nhân nguyên, cũng có thể là tu vi ở cảnh giới Chân Dương hoặc cảnh giới Linh Hư cũng nên, mong không có tên nào ở cảnh giới Không Minh”.
Nghĩ rồi, Diệp Thành đem tấm đạo bào kia lên trước mũi khẽ ngửi, mùi máu tanh rất nồng nhưng trong mùi máu đó, hắn còn ngửi thấy mùi gì đó rất nhạy cảm.