Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn xoa xoa mũi, cười xoà: “Sư phụ xinh đẹp, sao người lại ở đây?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi đấy”, Sở Huyên ném Diệp Thành xuống đất sau đó tươi cười nhìn hắn mà nói: “Ta nói, không phải ngươi hái linh thảo trong Linh Thảo Viên chứ? Sao lại chạy xuống dưới vực sâu này, còn nữa, làm cách nào mà ngươi xuống được đây?”
“Con cứ men theo cây dây leo xuống đây”, Diệp Thành ngẩng đầu chỉ về những thân cây leo chằng chịt trên vách đá.
“Dây leo?”, Sở Huyên bật cười, bàn tay vuốt ve má Diệp Thành rồi nheo mắt cười nói: “Tiểu tử, ngươi không hề ngoan ngoãn. Vách đá cao thế này, kể cả là một người ở cảnh giới Không Minh như ta còn không dám ngự không xuống dây, một tên tu vi Ngưng Khí như ngươi cho dù có bám thân cây dây leo xuống đây thì có sống nổi không?”
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa mũi, lại ho hắng: “Con trèo nhanh mà”.
“Ngươi đã trèo nhanh thì ngươi tự trèo lên kia đi, ta đi trước”, nói rồi, Sở Huyên phất áo toan ngự không mà đi.
“Đừng….đừng mà sư phụ”, Diệp Thành vội kéo Sở Huyên lại. Nếu như bảo hắn trèo thì chắc chắn không thể lên nổi, hắn không muốn bị nhốt ở đây, ba ngày nữa còn phải vào nội môn, nếu lãng phí thời gian ở đây thì nhất định sẽ bỏ lỡ thử thách trong rừng hoang, đây mới là việc quan trọng nhất.
“Người đã đến rồi thì cho con lên đi mà”, Diệp Thành xoa xoa tay tươi cười nói.
“Ngươi muốn cùng ta lên kia?”, Sở Huyên lại mỉm cười.
“Tiết kiệm thời gian mà”, ba ngày nữa con còn phải tham gia vào thử thách ở rừng hoang, con không thể cứ thế chịu nhốt ở đây được.
“Ta đưa ngươi lên kia không phải không được, nhưng điều kiện là ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, những việc ta dặn ngươi chỉ có thể gật đầu, không được lắc đầu”.
“Đồ đệ đương nhiên sẽ nghe theo sư phụ rồi, cho dù người bảo đồ đệ đi ăn phân đồ đệ cũng không dám cau mày”.
Nhìn bộ mặt quyết đoán kia của Diệp Thành, Sở Huyên vỗ vai hắn thật mạnh. Ăn phân, một câu nói vô thiên vô pháp như vậy mà cũng nói ra được, như thế thì có gì mà hắn không dám làm chứ.
Nghe câu nói đó của Diệp Thành, Sở Huyên chợt xoa xoa cằm, đôi mắt kia rõ vẻ đang tính toán gì đó.
“Sư phụ”, thấy Sở Huyên cúi đầu mỉm cười, Diệp Thành huơ huơ tay trước mặt Sở Huyên hỏi thăm dò.
Khụ khụ…
Gạt đi suy nghĩ kia, Sở Huyên mỉm cười hỏi Diệp Thành: “Đồ đệ ngoan, Tề Nguyệt của Linh Đan Các trông có xinh không?”
Nghe vậy, Diệp Thành chợt khựng người.
“Vi sư chọn cô nương đó làm vợ ngươi, ngươi thấy thế nào?”, thấy Diệp Thành ngây người, Sở Huyên chớp chớp mắt.
“Thôi cứ để con đi ăn phân đi”, sau khi hiểu ý Sở Huyên, Diệp Thành lập tức bỏ chạy.
“Quay lại cho ta”, Sở Huyên như dự tính được Diệp Thành sẽ bỏ chạy nên lập tức giơ tay ra ngăn lại.
“Tên tiểu tử ranh ma nhà ngươi, vừa rồi còn thề thốt mạnh miệng lắm mà. Sao nào? Muốn trái lời sư phụ à? Tề Nguyệt nhà người ta đường đường là đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, gả cho ngươi mà ngươi còn ấm ức nỗi gì?”
“Hai chúng con không hợp”, Diệp Thành cố gắng vùng vẫy nhưng bị Sở Huyên dùng một tay ấn xuống đất.