Tiên Võ Đế Vương

Chương 290




“Sư huynh, việc này cứ quyết định vậy đi, hắn dám nói một chữ không thì xem muội xử hắn đấy”, nói rồi, Sở Huyên sải bước ra khỏi Linh Đan Các, sau đó còn vang lại điệu cười khúc khích: “Năm nay động phòng, năm sau bế một đứa trẻ tròn tròn, năm sau nữa lại sinh tiếp một đứa, ba năm sau lại một đứa, mỗi năm một đứa, những đứa trẻ múp míp hi hi hi”.

Nghe tiếng lẩm bẩm của Sở Huyên, Từ Phúc còn đang trong nội đường mà tặc lưỡi. Bảo muội tác hợp đồ đệ với Nguyệt Nhi chứ ai bảo chuyện sinh con đâu chứ.

Không biết từ lúc nào, Tề Nguyệt nghe được tiếng nhủ của Sở Huyên mà vẻ mặt chợt ngây dại.

Không biết khi Diệp Thành và Tề Nguyệt biết được sư phụ của mình đang đứng ra mai mối cho cả hai thì sẽ có phản ứng thế nào.

Ra khỏi Linh Đan Các, Diệp Thành cứ thế chạy tới Linh Thảo Viên.

Diệp Thành chạy một mạch vào chỗ trồng linh thảo.

“Luyện đan cần nhiều Linh Thảo, việc này không thể trách ta được”, vừa nhét Linh Thảo vào trong túi, Diệp Thành không quên tự tìm cho mình một lý do chính đáng.

“Đủ ta dùng trong thời gian dài rồi”, Diệp Thành vỗ vỗ vào túi đựng đồ đầy ắp của mình, cuối cùng hắn cũng tha cho đống Linh Thảo còn lại.

Có điều, hắn vừa định quay người đi thì lại xoa xoa cằm nhìn về nơi sâu nhất của Linh Thảo Viên.

Lần này Diệp Thành đứng trên rìa vực thẳm cheo leo phóng tầm mắt nhìn xuống.

Vù!

“Rốt cục bên dưới có gì mà khiến mày không yên như vậy chứ?”, lại nhìn vào chân hoả bên trong cơ thể, Diệp Thành gãi đầu gãi tai.

Hắn vô thức liếc nhìn xung quanh rồi ho hắng. Nơi này thật khác thường, đặc biệt là chân hoả trong vùng đan hải không chịu nằm yên càng khiến hắn sốt ruột hơn.

Thế nhưng đúng lúc hắn định quay đi, một chân toan nhấc lên thì phía sau chợt có lực hút mạnh mẽ không thể cự lại xuất hiện, chân Diệp Thành còn chưa chạm đất thì đã bị hút về phía kia.

Không những vậy, chân khí trong cơ thể hắn cũng không thể phát huy được tác dụng, chỉ có thể xuôi theo sức mạnh kia để nó kéo về phía vực thẳm cheo leo.

Trời đất lúc này chìm vào im lặng.

Vút!

Nhờ có ánh sáng của linh châu mà hắn mới có thể nhìn rõ xung quanh. Hắn có thể nhìn thấy một đàn thờ cũ kỹ, mang theo dấu vết của thời gian, bên trên còn có vết máu và những hình khắc với những phù văn mà hắn nhìn không hiểu.

Đảo mắt trên đàn thờ, Diệp Thành nheo mắt lại, hắn nhận ra trên đàn thờ còn có một tượng đá hình người với tư thế ngồi, nếu quan sát kỹ thì còn có thể nhận ra đó là một người già.

“Phần đáy vực này rốt cục có gì chứ?”

“Tiểu hữu”, đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên.

“Tiểu hữu”, giọng nói già nua khàn khàn lại lần nữa vang lên.

“Ở phía sau ngươi”.

“Ông…”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn tượng đá hình người trên đàn thờ rồi lại vô thức lùi về sau.

Khi Diệp Thành bước đi thì cũng vừa hay lão già kia từ từ mở mắt ra.

“Ông là ai?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn với ánh mắt cảnh giác, hắn không ngờ bên dưới vực sâu này lại có sự tồn tại của con người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.