Chương 26: Kẻ đánh lén
“Ông tỉnh rồi ạ?”, thu lại quyền cước, Diệp Thành quay người mới nhận ra vẻ mặt thất thần của Trương Phong Niên.
“Cháu…”, Trương Phong Niên há hốc miệng, không nói nổi nên lời. Ông ta từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, ông ta biết rõ sự lợi hại của roi lửa thế nào, cho dù có linh dược trị thương thì ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới có thể hồi phục.
Hôm qua rõ ràng ông ta cõng Diệp Thành mình đầy thương tích, máu thấm toàn thân, vậy mà mới qua một đêm những vết thương trên cơ thể Diệp Thành không những biến mất mà hắn còn xuất hiện với bộ dạng khoẻ mạnh cường tráng.
Lúc này cho dù là ai trông thấy cũng sẽ kinh ngạc. Thấy Trương Phong Niên thất thần như vậy, Diệp Thành khẽ cười: “Ông à, ông lại cứu cháu một lần nữa rồi”.
“Vết thương của cháu…”
“Đều khỏi cả rồi ạ, cháu nói da cháu dày mà”.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”, Trương Phong Niên rõ ràng rất kích động, ông ta cũng coi Diệp Thành như người thân của mình, lúc này thấy Diệp Thành không vấn đề gì thì hòn đã nặng trĩu trong lòng như được trút xuống.
“Nào nào, cất cái này cẩn thận nhé”, sau hồi kích động, chỉ thấy bàn tay già nua của Trương Phong Niên thọc vào ngực áo, sau đó ông ta run rẩy lấy ra một cái túi gấm to bằng bàn tay nhét vào tay Diệp Thành.
Diệp Thành lấy làm lạ nhưng hắn vẫn nhận túi gấm kia. Đợi tới khi mở ra, hắn mới phát hiện bên trong túi gấm chỉ có một tấm linh phù, trên linh phù còn khắc toàn những phù văn chằng chịt và hai chữ viết hoa rõ ràng: Thiên Linh.
“Thiên Linh Chú?”, Diệp Thành nhìn ngay sang Trương Phong Niên.
Trương Phong Niên gật đầu cười niềm nở. Ông ta biết mấy ngày gần đây Diệp Thành đã va chạm với quá nhiều người, truyền Thiên Linh Chú cho hắn cũng là hy vọng Thiên Linh Chú này có thể giúp hắn thoát nạn trong những thời khắc quan trọng.
“Tiền bối, món quà này thật sự quá quý giá, xin đừng trách vãn bối không thể nhận”, Diệp Thành rõ ràng biết giá trị của Thiên Linh Chú, hắn đưa túi gấm lại cho Trương Phong Niên nhưng bị Trương Phong Niên từ chối.
“Thiên Linh Chú cần chân khí mới có thể sử dụng, ta có nó cũng không làm được gì”, Trương Phong Niên thở dài.
Diệp Thành trầm ngâm hồi lâu, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Thiên Linh Chú là một trong tam đại phù chú của Hằng Nhạc Tông, có khả năng giam giữ chân khí của tu sĩ,vô cùng quý giá. Trương Phong Niên giữ nó lâu như vậy nên đã chịu không ít ấm ức, có điều ông ta không giao nó ra.
“Đa tạ tiền bối đã tặng nó cho con”.
“Con còn trẻ, tiếp tục cố gắng hết mình là được”, Trương Phong Niên vỗ vai Diệp Thành, cười niềm nở rồi rời đi.
Sau khi Trương Phong Niên rời đi, Diệp Thành mới rút tấm Thiên Linh Chú ra. Thiên Linh Chú chính là một đạo hoàng phù, hoàng phù được làm bằng giấy, những thứ này đều là thứ yếu, quan trọng là trên hoàng phù còn khắc vô số phù văn rắc rối dị thường, mang theo luồng sức mạnh khác thường.
“Có thể phong ấn chân khí của con người trong khoảng thời gian ngắn, thật là thứ hay ho”, Diệp Thành lại nhét tấm bùa chú vào trong túi gấm.
Hắn ăn uống nhanh gọng rồi thay bộ y phục mới sạch sẽ, mang theo thanh Thiên Khuyết trên lưng.
“Cháu à, cháu…”, Trương Phong Niên định nói gì lại thôi. Ông ta biết Diệp Thành muốn lên núi tìm người tính sổ, trong đôi mắt vẩn đục của lão già rõ vẻ lo âu.
“Đại ca, huynh…huynh đừng lên kia”, đến cả Hổ Oa cũng có thể nhận ra, cậu ta cúi đầu, đôi tay xoắn lấy áo quần, biết Diệp Thành lần này đi thì chắc chắn sẽ trọng thương, thậm chí có thể sẽ chẳng bao giờ quay về nữa.
“Yên tâm, ta không sao đâu”, Diệp Thành cười xoà.
Ra khỏi Tiểu Linh Viên, Diệp Thành khoác lên mình bộ hắc bào, cả cơ thể ẩn trong lớp áo bào đen khiến người ta không nhận ra dáng người.
Hắn ta cứ thế leo một mạch lên núi linh Hằng Nhạc Tông rồi đi tới ngọn núi phía sau.
Tìm một nơi bí mật, Diệp Thành cho thanh Thiên Khuyết vào trong túi đựng đồ, sau đó dùng tay chát lớp bùn đất lên mặt rồi xoà đầu cho đầu tóc rối bời, đến cả y phục cũng bị hắn xé cho nát tươm.
Lúc này, trông hắn chẳng khác gì tên ăn mày hành khất, rất khó có thể nhận ra đây là Diệp Thành.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới núp sau bụi cây rậm rạp, thu lại khí tức trên cơ thể vì làm vậy thì kể cả có đệ tử tới núi hái linh thảo cũng sẽ không thể nhận ra nơi này có người ẩn náu được.
“Các người chơi ông đây sau lưng, ông đây chơi với các người đến cùng”, trong lùm cây, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng.
Nói rồi, hắn không quên rút một cây gậy đen bên trong túi đựng đồ ra.
Mọi thứ hắn làm với mục đích quá rõ ràng, chính là ôm cây đợi thỏ, hắn phục sẵn ở đây âm thầm đợi đệ tử của Địa Dương Phong xuất hiện, sau đó đánh úp.
Chẳng mấy chốc, mục tiêu đầu tiên đã xuất hiện. Tên đệ tử của Địa Dương Phong mặc đồ trắng, tu vi chừng tầng ngưng khí thứ năm nhưng lại vênh váo vô cùng.
“Ngươi, còn các ngươi, đi sang chỗ khác, chỗ linh thảo này là của Địa Dương Phong bọn ta”, người này vừa tới đã nạt nộ các đệ tử với tu vi thấp hơn.
“Nhìn, nhìn cái gì, muốn chết à?”
“Mau cút”.
Các đệ tử ngoại môn Hằng Nhạc Tông không phải đệ tử của tam đại chủ phong, tu vi lại thấp nên đương nhiên bị bắt nạt.
Không lâu sau đó, các đệ tử ở khu vực này đều bị đuổi đi, tên đệ tử mặc đồ trắng của Địa Dương Phong đương nhiên bá chiếm khu này.
Đúng lúc này, Diệp Thành đột nhiên xông ra, sát phạt về phía sau tên đệ tử mặc đồ trắng.
Cảm nhận được có cơ gió lạnh thổi tới phía sau, tên đệ tử kia cau mày.
“Ai?”, bản năng mách bảo khiến tên này quay phắt lại, chỉ là hắn chưa kịp quay người hoàn toàn thì một cây gậy đen bằng sắt đã giáng xuống, cứ thế nện thật mạnh vào sau đầu hắn.
Tên đệ tử kia ngất lịm đi, cả cơ thể to kệch ngã vật ra đất, hắn còn chưa kịp nhìn ra ai đánh lén mình.
“Tên đầu tiên”, Diệp Thành lấy luôn túi đựng đồ của hắn, sau đó lục tìm trên người tên này, chỉ cần là món đồ có giá trị thì hắn đều lấy đi.
Đợi tới khi cướp sạch, Diệp Thành mới đạp tên này lăn vào bụi cây rồi rời khỏi đây, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới.
A….!
Không lâu sau đó, ở một góc đằng sau núi Hằng Nhạc Tông vang lên tiếng thét thất thanh.
Lại là một tên đệ tử của Địa Dương Phong ngã ra đất, đợi tới khi có người nghe thấy tiếng và chạy tới thì không khỏi thảng thốt vì tên này đã bị lột sạch y phục, chỉ còn mặc mình quần lót.
“Là kẻ nào mà quá quắt như vậy?”
“Bị cướp sạch chẳng còn lại gì”.
A…!
Không lâu sau đó, ở một nơi thật sâu trong núi lại vang lên tiếng kêu thất thanh khiến nhiều đệ tử nhanh chóng vây lại xem.
Ngày hôm nay đằng sau núi Hằng Nhạc Tông được định là một ngày không yên bình. Tiếng kêu thất thanh cứ thế vang lên, đợi tới khi các đệ tử đi hái linh thảo kịp chạy đến thì cảnh tượng trước mặt bọn họ hiện lên đều tương tự nhau. Người bị đánh ngất đi và những món đồ có giá trị trên người đều bị cướp không còn lại gì.
Vả lại người đánh lén lại chỉ đánh đệ tử của Địa Dương Phong.
Khi màn đêm dần buông xuống, các đệ tử đi hái linh thảo mới ra khỏi núi, người nào người nấy xôn xao bàn tán về sự việc kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay.
“Đều là đệ tử của Địa Dương Phong, chuyện gì thế không biết”.
“Không phải là đệ tử của hai ngọn núi khác làm chứ?”
“Ai mà biết được”.
“Có điều chắc chắn không thể là Diệp Thành, hôm qua hắn bị đánh rất thảm, không thể bình phục nhanh như vậy được”.
Chương 27: Giương đông kích tây
Tới tối, mười mấy đệ tử của Địa Dương Phong đều xôn xao bàn tán.
“Là ai làm?”, Cát Hồng biết việc thì mặt tối sầm cả lại, đây chẳng khác gì việc bôi nhọ Địa Dương Phong cả.
“Con không…không biết ạ”.
“Lúc chúng con tới thì các vị sư huynh đã bị đánh lén rồi”, bên dưới các đệ tử đều bò rạp ra đất, không dám thở mạnh.
“Sư tôn, kẻ to gan đánh lén đệ tử của Địa Dương Phong cũng chỉ có thể là tên Diệp Thành đó thôi ạ”, có đệ tử lên tiếng quả quyết.
“Ngươi bị mất não à?”, thấy tên đệ tử vừa lên tiếng, Cát Hồng bèn lên giọng nạt nộ: “Chịu hơn một trăm roi lửa, hắn không chết đã là phúc phần lắm rồi, còn có thể đứng dậy nổi hay sao?”
“Sư tôn dạy phải ạ, hôm nay con quả thực không hề trông thấy Diệp Thành”.
“Vậy…liệu có phải là người của Thiên Dương Phong và Địa Dương Phong không?”
“Nghe vậy, Cát Hồng hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh khiến người ta nhìn mà sợ hãi, trong đôi mắt hung hiểm kia hiện lên cái nhìn sắc bén.
“Điều tra cho ta, cho dù là ai, ta nhất định sẽ bắt hắn phải trả cái giá đắt”.
Lúc này, Diệp Thành – kẻ chủ mưu mọi chuyện diễn ra sau núi đã quay về Tiểu Linh Viên từ lúc nào, hắn nhanh chóng cởi chiếc áo choàng đen ra.
Diệp Thành hành sự cẩn trọng, có thể nói là không để xảy ra sai sót.
Thứ nhất, mắc áo choàng đen lên núi, không ai biết hắn là Diệp Thành, điều đó cũng có nghĩa rằng không ai nhìn thấy hắn, không ai gặp hắn lên núi, không lên núi có nghĩa rằng không có chứng cứ đổ tội cho hắn.
Thứ hai, khi đánh lén trên núi hắn cũng đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, dùng bùn đất chát lên mặt, thay đổi dụng mạo, cho dù có phát hiện ra thì người ta rất khó nhận ra là hắn.
Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, hôm qua hắn chịu hơn một trăm roi lửa quật vào người, cho dù là ai thì cũng sẽ nghĩ rằng một kẻ chịu bằng ấy roi không chết cũng sẽ sống trong trạng thái hết sức thảm hại, không thể khoẻ mạnh mà đánh lén người khác được.
Mọi thứ đều trong tính toán của Diệp Thành.
Sự thực cũng chứng minh rằng cách làm của hắn rất có hiệu quả, chí ít thì cho tới lúc này, không ai nghi ngờ hắn.
Sung sướng quá!
Diệp Thành không nhịn được mà bật cười, hắn lấy mười mấy túi đựng đồ ra để trên giường, số túi này đều là chiến lợi phẩm ngày hôm nay của hắn.
Không thể phủ nhận đệ tử của Địa Đương Phong rất giàu có. Những thứ cần có như linh thạch, linh dịch, linh thảo, huyền thuật bên trong túi đựng đồ không thiếu món nào, còn có một cái túi đựng đồ, bên trong chứa cả hơn hai nghìn linh thạch.
“Đủ để ta đột phá lên tầng thứ tư”, sau tràng cười sảng khoái, Diệp Thành uống sạch gần sáu mươi bình Ngọc Linh Dịch.
Lượng Ngọc Linh Dịch nhiều như vậy vào cơ thể giống như dòng nước thanh khiết chảy khắp các kinh mạch lớn nhỏ, còn chân hoả trong vùng đan hải lúc này tuôn trào giúp Diệp Thành nhanh chóng luyện hoá linh lực dồi dào bên trong Ngọc Linh Dịch.
Cùng với Ngọc Linh Dịch được luyện hoá xoay cuộn bên trong vùng đan hải, khí tức của Diệp Thành theo đó cũng mạnh mẽ lên rất nhiều.
Lúc này, lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều nở ra, hấp thu linh khí của đất trời.
Trên cơ thể Diệp Thành hiện giờ có chân hoả bá đạo giúp hắn luyện hoá linh khí của Ngọc Linh Dịch và bên ngoài, khí thế mạnh mẽ giúp tu vi của hắn được đẩy lên cảnh giới giữa tầng ngưng khí thứ ba và thứ tư.
Tiến giới!
Tu vi của Diệp Thành trong chốc lát đột phá lên cảnh giới ngưng khí tầng thứ tư. Hắn không tiếp tục hấp thu linh lực bên trong linh thạch nữa, vì cảnh giới vừa đột phá cần thời gian củng cố, tiến giới quá nhanh cũng không phải là việc tốt.
Lúc này, bên ngoài trời vẫn còn tối, Diệp Thành trở mình nhảy xuống giường, hắn lại một lần nữa khoác lên mình chiếc áo choàng đen, âm thầm đi ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Có điều lần này hắn không lên núi linh Hằng Nhạc Tông mà đi xuống núi, lao điên cuồng tầm một khắc mới dừng chân.
Đây là một ke núi, không phải quá dài, chỉ tầm vài trăm trượng nhưng lại là con đường quan trọng dẫn vào khu rừng Yêu Thú.
Vậy thì mục đích Diệp Thành rất rõ ràng, hôm nay hắn không tới Hằng Nhạc Tông đánh lén nữa mà đổi vị trí chiến đấu, tới đây để đợi các đệ tử của Địa Dương Phong vào trong khu rừng giết yêu thú.
Về mặt binh pháp thì có thể hình dung cách làm lúc này của hắn chính là giương đông kích tây.
Sau sự việc hôm qua ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông, hắn chắc mẩm Cát Hồng sẽ âm thầm phái các đệ tử với tu vi mạnh âm thầm nấp sau núi để tiện bắt kẻ hành hung đệ tử của ông ta.
Diệp Thành biết sau núi có mai phục, hắn đương nhiên không ngốc tới mức chui đầu vào rọ, cho nên hắn lựa chọn thay đổi vị trí.
Ngày thường, những đệ tử của Hằng Nhạc Tông vào khu rừng này giết yêu thú nhiều vô kể, trong đó không thiếu người của Địa Dương Phong, mai phục ở đây chắc chắn là một lựa chọn không tồi.
“Ở đây đi”, Diệp Thành lựa chọn một nơi ẩn náu bí mật nhưng lần này hắn không bôi bùn đất lên mặt nữa mà đeo một cái mặt nạ đầu quỷ.
Không lâu sau, trời sáng tỏ.
Diệp Thành ngồi dậy, hắn quan sát cẩn thận mọi động tĩnh ở vách núi.
Chẳng mấy chốc đã có đệ tử của Hằng Nhạc Tông xuất hiện nhưng không phải đệ tử của Địa Dương Phong nên Diệp Thành không ra tay.
Thời gian chầm chậm trôi, từng tốp, từng tốp đệ tử từ vách núi đi tới, lúc thì ba người một nhóm, lúc thì năm người một nhóm, tất cả đều làm thành đội đi giết yêu thú.
Cuối cùng, Diệp Thành cũng nhắm được mục tiêu.
Nhìn về phía xa có một nhóm ba người, đều là người của Địa Dương Phong.
“Từ Minh”, từ xa, Diệp Thành đã trông thấy bóng người rất quen trong ba người kia, đó chẳng phải là tên Từ Minh tính mưu hèn kế bẩn với hắn hôm đó sao?
Diệp Thành biết mặc dù người gài bẫy hắn là Cát Hồng của Địa Dương Phong nhưng tên Từ Minh này lại là một tên tay sai nghe lệnh hành sự, hắn đánh Hổ Oa là điều không thể chối cãi.
Chỉ cần điểm này cũng đủ khiến Diệp Thành quyết không bỏ qua cho hắn rồi.
“Tiểu tử, có nợ thì phải trả”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn lại lần nữa thu khí tức rồi im lặng chờ đợi ba tên kia lại gần.
Trong ba tên, tu vi cao nhất chính là tên đệ tử mặc đồ tím, tu vi đạt cảnh giới ngưng khí đỉnh phong tầng thứ sáu, tiếp theo chính là tên đệ tử mặc đồ xanh gầy trơ xương, và tên có tu vi thấp nhất chính là Từ Minh, chỉ đạt cảnh giới ngưng khí tầng thứ năm.
“Dương sư huynh, huynh cho rằng việc hôm qua là do ai làm”, Từ Minh tỏ thái độ vâng lời với tên vận đồ tím.
“Có lẽ là người của hai núi khác”.
“Đệ cũng nghĩ vậy”, tên đệ tử mặc đồ xanh gật gù: “Tam đại chủ phong xưa nay tranh giành lẫn nhau, người của hai ngọn núi kia ra tay cũng không có gì là lạ”.
Cả ba tên vừa đi vừa nói và đã vào vách núi từ lúc nào.
Lúc này, trong đôi mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn đang định ra tay thì cảm nhận được có người hối hả đi tới.
“Như ong vỡ tổ”, Diệp Thành tiếp tục ẩn náu.
Chẳng mấy chốc, đệ tử của nhóm thứ hai trong Địa Dương Phong đã vào vách núi, đây là nhóm năm người, tên có tu vi mạnh nhất là ngưng khí tầng thứ bảy, yếu nhất là ngưng khí tầng thứ tư.
Ấy!
Từ Minh nhận ra người đằng sau chính là các vị huynh đệ của mình.
“Các vị huynh đệ cũng vào rừng bắt yêu thú sao?”, Tám người đứng lại với nhau, nói mấy chuyện tào lao.
“Giết nhền nhện đỏ”.
“Nhền nhện đỏ? Đó là loại yêu thú vô cùng hung hãn”.
“Cùng đi thôi”.
Nói rồi, cả ba tên cùng đi về hướng cửa hang. Thế nhưng, đúng lúc này, một thứ đồ màu đen sì từ đâu bay tới, nếu nhìn kỹ thì đây là một quả cầu bằng sắt to bằng quả trứng gà.
“Cẩn thận”, tên đệ tử mặc đồ tím đột nhiên lên tiếng, hắn nhanh chóng rút linh kiếm trong tay áo ra và chém một đạo kiếm hình bán nguyện trúng vào quả cầu sắt đen sì kia.
Bụp!
Tiếng nổ vang lên, quả cầu kia vỡ tung, khói đen dày đặc nhanh chóng lan ra, bao trùm khắp một khu với bán kính rộng gần hai mươi trượng.
“Đáng chết, là đạn khói”, trong màn khói đen mờ mịt có tiếng mắng chửi vang lên.
Chương 28: Hai con cá lớn
Không sai, thứ mà Diệp Thành ném ra chính là đạn khói, một món đồ mà hắn có được từ lão già lưng gù.
Vốn dĩ hắn không định dùng tới đạn khói, chỉ là đối phương có tới ba người, có trời mới biết có xảy ra sơ xuất gì không, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định dùng đạn khói để che lấp tầm nhìn của bọn họ.
“Là ai, cút ra đây cho ta”, trong làn khói đen, giọng nói lạnh lùng của tên đệ tử Địa Dương Phong vang lên.
Bịch!
Hắn vừa dứt lời thì lại vang lên tiếng gậy sắt đập vào phần sau đầu.
A…!
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, một tên đệ tử lập tức ngã ra đất. Tên đệ tử mặc đồ tím thấy vậy lập tức ra tay, tung một chưởng về phía có tiếng kêu vang lên.
A…!
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, đòn đánh của tên đệ tử mặc đồ tím không hề trúng Diệp Thành mà ngược lại trúng luôn vào tên đệ tử của Địa Dương Phong khiến hắn lộn nhào người.
Giây phút này, Diệp Thành đã đứng ngay sau tên đệ tử mặc đồ tím, cây gậy của hắn giáng thật mạnh vào phần gáy tên này.
Quả không hổ là tu vi ở tầng ngưng khí đỉnh phong thứ sáu, một gậy của Diệp Thành không khiến nên này ngất đi luôn.
Thấy vậy, Diệp Thành nhanh chóng nện một gậy nữa.
Lúc này, tên đệ tử mặc đồ tím còn đang lắc lư thì ngã vật ra đất.
A…!
Sau khi hắn ngã ra đất, xung quanh lại vang lên tiếng kêu, lại một tên nữa bị Diệp Thành đánh cho ngất lịm.
Tiếp sau đó lần lượt là tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.
Trong làn khói đen mờ mịt vốn dĩ đã nhìn không rõ bất cứ thứ gì, lại thêm ra đòn đánh lén nên Diệp Thành đã đạt được kế hoạch. Cho dù là đệ tử của Địa Dương Phong với tầng ngưng khí thứ bảy thì cũng bị một đòn của hắn đánh cho tới mức lảo đảo xiêu vẹo, sau đó là một gậy khiến đối phương hôn mê bất tỉnh.
Hiện giờ Diệp Thành đã đột phá lên tầng thứ tư, cho dù là đánh trực diện thì hắn vẫn có thừa tự tin đánh lại với tám tên này, có điều vì tránh rắc rối không cần thiết nên Diệp Thành vẫn lựa chọn đánh lén.
A…!
Sau tiếng hét thất thanh cuối cùng, tám tên đệ tử của Địa Dương Phong đều ngã ra đất.
Khói đen do đạn khói tạo ra vẫn rất dày, còn Diệp Thành đã lấy luôn cả tám cái túi đựng đồ của tám tên này, trong tay hắn còn một đoạn xích sắt, hắn đem đoạn xích này trói ba tên thật chặt.
Sau khi ném bọn họ vào khu rừng đằng sau khe núi, trước khi đi, Diệp Thành không quên thổi cho mấy tên này một luồng mê hương hôn mê bất tỉnh phòng có tên nào đó đột nhiên tỉnh lại làm hỏng chuyện đại sự của hắn.
Làm xong xuôi, Diệp Thành lại chạy tới khe núi, chuẩn bị mai phục nhóm đệ tử tiếp theo của Địa Dương Phong.
Trong buổi sáng, có từng tốp, từng tốp đệ tử của Hằng Nhạc Tông hăm hở vào rừng.
Trong thời gian này, Diệp Thành cũng đã ra tay vài lần thế nhưng đều chỉ bắt được những tên lặt vặt không ra làm sao, chỉ cần ập ra đột xuất, giáng gậy xuống là đã khiến kẻ địch đổ gục, đỡ phải dùng đến đạn khói.
Ngày hôm nay hắn đã đánh ngất hai mươi mấy tên đệ tử của Địa Dương Phong, thu hoạch cũng không tồi, đủ cho hắn tiêu sài vài ngày trời.
Sắc trời không biết tối dần từ bao giờ. Diệp Thành ngẩng đầu nhìn ánh dương buổi chiều tà và quyết định quay về.
Có điều hắn vừa đứng dậy đã thấy ở cửa hang có chân khí cuồn cuộn, hai bóng hình mơ hồ di chuyển từ khu rừng Yêu Thú tới, di chuyển từ xa tới gần, đi xuyên qua sơn cốc.
“Cảnh giới Nhân Nguyên, hai người”, Diệp Thành lại lặng lẽ co người, chắc mẩm bắt được hai con cá lớn. Đợi tới khi tới gần, Diệp Thành mới nhìn rõ dung mạo của hai người này.
Hai người một cao một thấp, người cao hơn tên Vương Hoành, cao to lực lưỡng, trong chân khí còn mang theo cơn thịnh nộ, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, chỉ cần nhìn là có thể thấy đây là tu sĩ có sức mạnh rồi. Người thấp hơn tên Tống Ngọc, trông hắn có phần ẻo lả, dáng người dong dỏng cao, mặt mày trắng trẻo nhẵn nhụi, người không biết còn tưởng hắn là một cô nương nữa.
“Thực lực hơi yếu hơn một chút, không sao”, thấy Vương Hoành và Tống Ngọc vào phạm vi mai phục của mình, Diệp Thành liền lấy hai cây châm độc ra.
Cảnh giới Nhân Nguyên hơn cảnh giới Ngưng Khí, đánh bại bọn họ mà không để lộ thân phận là việc mà Diệp Thành cho rằng mình không làm được cho nên hắn quyết định dùng chút thủ đoạn hạ đẳng chứ không làm hại tới tính mạng bọn họ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành liền lấy một quả đạn khói ra.
“Cẩn thận”, Vương Hoành và Tống Ngọc quả là đề cao cảnh giác, thấy có vật dị thường đột nhiên bay tới thì lập tức rút linh kiếm ra.
Bụp!
Đạn khói nổ tung, làn khói mịt mù lại lần nữa lan toả.
“Là ai?”, Vương Hoành với cơ thể cường tráng lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Vút!
Một cây châm độc rất mảnh bay trong không khí, đâm vào cánh tay Vương Hoành, thế nhưng hắn vẫn không hề có cảm giác nào.
Ở một bên, Tống Ngọc cũng chẳng khá khẩm hơn, hắn bị châm độc đâm trúng phần sau lưng và chẳng cảm nhận được có gì bất thường. Cả hai tên ngã ra đất, quay lưng lại với nhau và đẩy ra chân khí, làn khói cứ thế bay mịt mờ trước mặt.
Chẳng mấy chốc, cả hai tên cảm thấy có gì đó bất ổn.
“Vương sư huynh, huynh có cảm thấy hơi choáng váng không?”, Tống Ngọc lảo đảo.
“Đúng…ta thấy hơi choáng”, Vương Hoành quay đầu, chỉ thấy toàn thân rã rời.
“Châm độc của lão già lưng gù kia quả lợi hại”, Diệp Thành thầm nghĩ, hắn trông thấy bộ dạng lúc này của Vương Hoành và Tống Ngọc thì không khỏi tặc lưỡi, tự nhủ ít dùng châm độc thì tốt hơn. Loại châm với tác dụng như vậy mà dùng ở đây thì có phần lãng phí.
Bịch!
Bịch!
Cả hai tên bị đánh vào sau gáy, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
“Đừng trách ta, nên trách sư phụ các ngươi ấy”, Diệp Thành đi ra, dùng tay lôi chân của hai tên kia, nhanh chóng nép vào rừng sâu trong núi.
Cũng giống như hơn hai mươi tên đệ tử của Địa Dương Phong trước đó, túi đựng đồ của Vương Hoành và Tống Ngọc đều bị Diệp Thành lấy đi, phàm là vật có giá trị trên người hai tên đều bị Diệp Thành lục lọi.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới biến mất trong màn đêm, trước khi đi, hắn không quên giải độc cho Vương Hoành và Tống Ngọc.
A….!
A…!
Không lâu sau đó, trong khu rừng tối mù mịt liên tiếp vang lên những tiếng hét thất thanh.
Các đệ tử của Địa Dương Phong bị Diệp Thành đánh ngất đã tỉnh lại, thấy túi đựng đồ và các món đồ có giá trị của mình, thậm chí đến quần áo cũng không thấy đâu, ai nấy lần lượt kinh ngạc.
Đêm muộn, cả toán đệ tử của Địa Dương Phong chếnh choáng lên núi Hằng Nhạc Tông.
“Chuyện, chuyện gì đây?”, thấy đệ tử của Địa Dương Phong, người của Hằng Nhạc Tông nhếch miệng xôn xao bàn tán.
Cũng chẳng thể trách bọn họ kinh ngạc đến vậy, vì hơn hai mươi đệ tử của Địa Dương Phong không muốn người khác để ý tới mình cũng khó bởi trên người bọn họ chỉ còn mỗi cái quần lót.
Quan trọng nhất đó chính là bộ dạng thảm hại, không chỉ một người mà hơn hai mươi người nên đương nhiên sẽ trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
“Bị đánh cả sao?”, tất cả mọi người đều thắc mắc.
“Hành động thế này cũng kinh động thật đấy”.
“Quần áo bị lột sạch, hung thủ ra tay thật hiểm”.
“Là kẻ nào gây ra?”, hơn hai mươi đệ tử vừa lên tới Địa Dương Phong đã nghe tiếng nạt nộ kinh thiên động địa của Cát Hồng.
Mà Diệp Thành, kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện lúc này đang phấn khích đếm chiến lợi phẩm trong Tiểu Linh Viên.
Thu hoạch ngày hôm nay đúng là gấp đôi ngày hôm qua. Quan trọng nhất chính là sự cống hiến của hai tên cảnh giới Nhân Nguyên Vương Hoành và Tống Ngọc, tài sản của đệ tử tầng Ngưng Khí so với đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên đúng là kém xa một trời một vực.
Trong căn phòng, ánh nến lập loè, Diệp Thành đem chỗ linh thạch, linh dịch và linh khí bỏ vào túi đựng đồ, duy chỉ một bộ cổ quyển là hắn vẫn cầm trong tay.
Cổ quyển trông có hơi cũ kỹ, có lẽ cũng đã được dùng qua nhiều năm tháng nên bề mặt mới ố vàng.
“Luyện Khí Quyết”.
Chương 29: Xích Tiêu
“Luyện Khí Quyết”, Diệp Thành xoa xoa cằm, tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
Ngay sau đó, khuôn mặt hắn vui mừng thấy rõ, vì bộ cổ quyển này ghi chép môn pháp luyện chế binh khí, bên trong giới thiệu chi tiết những vật liệu cần dùng cho quá trình luyện binh khí cũng như làm cách nào có thể luyện chế binh khí.
“Đây đúng là bảo bối”, trong lòng Diệp Thành hân hoan.
Đợi tới khi xem xong một lượt Luyện Khí Quyết, Diệp Thành mới trầm ngâm hồi lâu, trong lòng dự định luyện chế ra một loại binh khí.
Kiếm Thiên Khuyết mặc dù dùng thuận tay nhưng lại quá nặng, làm chậm tốc độ, ở thời khắc quyết định, nếu bỏ đi thanh Thiên Khuyết thì tốc độ sẽ tăng nhanh hơn nhiều, vậy thì nếu lúc đó có một binh khí sắc bén đương nhiên sẽ khiến Diệp Thành như hổ mọc thêm cánh.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại lần nữa lấy cổ quyển Luyện Khí Quyết ra, tư từ lĩnh hội.
Hắn ngồi suốt một đêm, tới sáng hôm sau, hắn ăn vội chút gì đó rồi lại tiếp tục nhốt mình trong phòng.
Mãi tới trưa hắn mới bỏ cổ quyển Luyện Khí Quyết xuống.
“Luyện khí cần lửa, đúng là được viết ra cho mình”, khoé miệng Diệp Thành mang theo nụ cười, hắn thầm nhủ Vương Hoành có bao nhiêu thứ quý giá như vậy nhưng lại chỉ có thể trưng bày, bởi hắn không có chân hoả.
Diệp Thành vỗ vào túi đựng đồ thì liền có âm thanh vang vọng, một linh khí phát sáng bay ra ngoài. Có linh kiếm, có đại đao, có trường thương, cũng có đại chuỳ, tất cả đều là bảo bối mà hắn có được sau khi cướp được của đám đệ tử ở Địa Dương Phong.
Lúc này hắn đem những binh khí này cho vào lò, dùng những phần tinh tuý nhất của chúng để luyện chế.
Nói làm là làm, Diệp Thành lập tức triệu gọi chân hoả, vì sự thay đổi của ý niệm nên chân hoả cũng thay đổi hình thái, được Diệp Thành ngưng tụ thành lư lửa.
Ngay sau đó, một linh kiếm phát sáng được hắn ném vào lư lửa, sau đó hắn thận trọng kiểm soát ngọn lửa, từ từ loại bỏ những tạp chất trong linh kiếm để có được phần tinh tuý nhất.
Chẳng mấy chốc, linh kiếm được chân hoả với nhiệt độ cao nung tan thành dịch thể to bằng nắm tay.
Dịch thể này sặc sỡ đủ màu sắc, linh kiếm không được coi là thượng phẩm, nguyên liệu luyện chế cũng không phải là hoàn hảo nên bên trong có lẫn quá nhiều tạp chất. Lúc này, khi được nhúng trong chân hoả, toàn bộ tạp chất đều nổi lên.
Ngọn lửa bùng lên, Diệp Thành không hề vội vàng, hắn chậm rãi loại bỏ những tạp chất bên trong dịch thể.
Sau nửa canh giờ, những tạp chất vốn to bằng nắm tay đã được luyện hoá chỉ bằng cái móng tay. Mặc dù rất nhỏ nhưng lại là phần tinh tuý nhất.
Diệp Thành nghĩ bụng rồi gạt bay tạp chất to bằng móng tay kia ra ngoài.
Một khi rời khỏi lư lửa, dịch thể kia vì nhiệt độ hạ xuống đột ngột, lại quay về trạng thái thể rắn, Diệp Thành nắm trong lòng bàn tay, nó giống như tinh thể, phát quang phát sáng, rắn chắc vô cùng.
Có khởi đầu tốt đẹp, Diệp Thành càng thêm động lực.
Lư lửa cứ thế bốc cháy ngùn ngụt, một cái búa sắt được Diệp Thành cho vào trong, sau đó hắn tiếp tục tôi luyện linh kiếm.
Thời gian cứ thế trôi đi, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thành cũng thất bại nhiều lần, vì không thể kiểm soát được chân hoả khiến phần tinh tuý nhất bên trong binh khí đều hoá thành tro bụi.
Có điều hắn cũng không phải không có thu hoạch gì. Ở bên cạnh hắn, các viên tinh thể lớn nhỏ rất nhiều, đây đều là tinh hoa được luyện ra từ binh khí.
Mãi tới đêm khua, Diệp Thành có thể luyện ra được toàn bộ tinh hoa của binh khí.
Phù!
“Hoàn thành bước đầu tiên”.
Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí, trên mặt hắn rõ vẻ mệt mỏi. Mới một ngày một đêm mà ria mép đã mọc lởm chởm, mắt hằn lên từng đường vân máu.
Tôi luyện ra tinh hoa của rất nhiều binh khí, hắn coi như hoàn thành được bước đầu tiên, tiếp sau đây còn phải đem những tinh hoa của các loại binh khí này dung hợp lại với nhau, sau đó nung bằng chân hoả mới hoàn thành.
Một chai Ngọc Linh Dịch trút vào cơ thể, Diệp Thành bổ sung lại phần năng lượng tiêu hao đã mất rồi bắt đầu quá trình dung hợp ở bước thứ hai.
Vẫn dùng lư lửa kia. Diệp Thành đem toàn bộ tinh hoa của các loại binh khí đã tôi luyện ra được cho vào trong.
Chẳng mấy chốc, dưới ngọn lửa bừng bừng của chân hoả, tinh hoa bằng thể rắn kia lại lần nữa được nung chảy và dưới sự kiểm soát của Diệp Thành, nó không ngừng hoà vào làm một. Bước này không phải là khó, chỉ mất một canh giờ Diệp Thành đã hoàn thành quá trình dung hợp.
Lúc này, trong bàn tay hắn là một khối sắt màu đỏ gạch, đây chính là trạng thái của nhiều loại tinh hoa sau khi dung hợp.
Khối sắt màu đỏ gạch quả là bất phàm, sau khi dung hợp, nó ánh lên từng ánh sáng đỏ, lại rất kiên cố, chắc chắn là nguyên liệu tuyệt nhất cho quá trình chế tạo binh khí.
Thu lại khối sắt màu đỏ gạch kia, Diệp Thành bước ra khỏi cửa phòng, hắn nhảy ra khỏi Tiểu Linh Viên, vì quá trình tôi luyện tiếp theo nhất định sẽ có tiếng động, hắn không muốn làm phiền Trương Phong Niên và Hổ Oa nghỉ ngơi.
Diệp Thành tìm một nơi bí mật, tiếp tục dùng chân hoả ngưng tụ thành lư lửa, sau đó đem khối sắt kia cho vào trong.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, thận trọng kiểm soát ngọn lửa và không ngừng tôi luyện khối sắt kia về hình cây kiếm.
Đây là cả quá trình tiêu tốn rất nhiều thời gian. Diệp Thành mất sáu canh giờ mới có thể luyện ra được một thứ miễn cưỡng có thể coi là phôi kiếm, thân kiếm vẫn còn thô ráp vô cùng.
“Cho dù nói thế nào thì cũng ra hình kiếm rồi”, Diệp Thành lau mồ hơi, tiếp tục luyện kiếm.
Cả quá trình diễn ra rất lâu.
Từ tối tới sáng, rồi sáng lại tới tối đêm, cứ thế mất ba ngày ba đêm liền, Diệp Thành không hề ngưng nghỉ lấy một giây.
Trong quá trình đó, phôi kiếm cũng dần được tôi luyện, những vết thô sần trên thân kiếm cũng theo đó mà được mài bằng, hắn giống như một nhà điêu khắc, không cho phép thanh kiếm của mình có bất cứ tì vết gì.
Keng!
Không biết từ bao giờ, khi âm thanh từ thanh kiếm vang lên, mọi mệt mỏi trên khuôn mặt Diệp Thành mới được thay bằng nụ cười mãn nguyện.
Kiếm của hắn sau bốn ngày bốn đêm cuối cùng cũng được luyện xong.
Diệp Thành cầm trong tay thanh kiếm màu đỏ gạch, sau đó hắn rạch vào lòng bàn tay, máu tươi cứ thế chảy ra, chảy vào chuôi kiếm rồi tới thân kiếm.
Đây chính là dùng máu tế kiếm, chính là bước cuối cùng trong quá trình luyện binh khí.
Reng!
Thanh kiếm khẽ rung và còn phát ra âm thanh, trên thanh kiếm có ánh sáng màu đỏ gạch bao quanh, thậm chí còn có độ đàn hồi. Dưới ánh trăng, thanh kiếm càng trở nên sắc lạnh, mang theo sức mạnh vô hình.
Diệp Thành tay cầm kiếm chém ra một nhát.
Vút!
Ở phía xa, một tảng đá to kệch sau khi trúng nhát kiếm vừa rồi thì bị chém như thanh đậu phụ mục nát, thanh kiếm màu đỏ gạch sắc vô cùng.
“Từ nay mày có tên là Xích Tiêu”, Diệp Thành khẽ lướt tay trên thanh kiếm, hắn thích thanh kiếm đến mức không nỡ bỏ ra. Đây chính là tâm huyết mấy ngày nay hắn bỏ ra, là thành phẩm binh khí đầu tiên hắn luyện ra được, đối với hắn vô cùng ý nghĩa.
Cầm thanh Thiên Khuyết và Xích Tiêu, Diệp Thành mãn nguyện nằm trên một tảng đá.
“Ngày mai tiếp tục đánh lén”, hắn nhếch miệng, không quên ngẩng đầu nhìn Địa Dương Phong sừng sững trên núi linh Hằng Nhạc Tông.
“Tính kế với ta, phải trả giá”, Diệp Thành cười lạnh lùng.
Từ sau khi đánh lén ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông tới hôm nay cũng đã năm ngày trôi qua, Diệp Thành chắc chắn Cát Hồng đã lơ là cảnh giác, điều này cũng có nghĩa rằng thời cơ của hắn đến rồi.
Chương 30: Ngọn núi náo nhiệt
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Diệp Thành đã khoác lên mình chiếc áo choàng đen lên núi Hằng Nhạc Tông.
Vẫn như lần đầu tiên, hắn đi một mạch ra đằng sau núi, sau đó mặc lên bộ y phục rách nát, làm cho đầu tóc rối tung và chát bùn đất lên mặt, xong xuôi mới trốn vào bụi cây rậm rạp.
“Làm nốt lần này thì nghỉ”, vừa chăm chú quan sát đệ tử của Hằng Nhạc Tông, trong lòng Diệp Thành vừa thầm đưa ra quyết định.
Hắn tự nhận mình tính toán tỉ mỉ, kế hoạch chu toàn. Thế nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Diệp Thành không ngờ mình chỉ sơ suất nhất thời mà gây hoạ diệt thân.
Trời sáng tỏ, bóng người xuất hiện ở ngọn núi đằng sau Hằng Nhạc Tông ngày càng nhiều lên.
Có điều, Diệp Thành nhận ra một hiện tượng vô cùng kỳ lạ, đó chính là các đệ tử của Địa Dương Phong hôm nay đi hái linh thảo không hề đi một mình hoặc đi theo nhóm ba người, năm người mà đi cả đoàn người rất đông.
“Hái linh thảo thôi mà còn phải đi cả đoàn như vậy”, trong bụi cây, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng.
Xem ra đệ tử của Địa Dương Phong thông minh lên rồi đấy, chỉ sợ có người đánh lén sau lưng nên mới đi theo đoàn như vậy.
Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Thành có phần phân vân.
Mặc dù hắn tự nhận tu vi cảnh giới và thực lực hiện tại của mình không có gì phải kiêng dè bất kỳ đệ tử nào của Địa Dương Phong, cho dù bọn họ đi theo nhóm ba đến năm người thì Diệp Thành cũng tự tin có thể xử lý hết tất cả.
Thế nhưng nơi này không phải khe núi, một khi không thể đánh ngất toàn bộ số người này trong cùng một thời điểm thì nhất định sẽ chuốc thêm phiền phức, càng có khả năng gây sự chú ý cho thêm nhiều người hơn, và đây chính là điểm mà hắn còn phân vân.
Ừm?
Đương lúc suy nghĩ, Diệp Thành trông thấy bóng hình rất quen từ phía xa với đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt tối sầm muốn doạ người, như thể có người nào đó lừa hắn mất cả trăm linh thạch vậy. Nếu nhìn kỹ thì đây há chẳng phải là Triệu Long sao?
“Còn dám ra ngoài một mình, to gan đấy”, trong lùm cây, Diệp Thành cười nhạt, hắn đã rút ra cây gậy sắt màu đen bên trong túi đựng đồ.
Có điều Diệp Thành vừa cử động thì phát hiện ra Triệu Long cũng rút một cây gậy đen trong túi đựng đồ ra. Thấy vậy, hắn chợt sững người.
Diệp Thành không hề cử động mà thu người lại, hướng ánh mắt về phía Triệu Long. Hắn thấy Triệu Long cầm gậy sắt đi một mạch ra phía sau đệ tử của Thiên Dương Phong, sau đó vung mạnh một cái, tên đệ tử kia lập tức nằm bò ra đất.
Ôi chao…
Diệp Thành há miệng thẫn thờ.
“Ai bảo đệ tử Thiên Dương Phong các người dám bày mưu tính kế với Địa Dương Phong bọn ta”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Triệu Long lại lần nữa vung gậy, nện thật mạnh vào người tên đệ tử của Thiên Dương Phong khiến hắn ngất lịm đi.
Hay đấy! Hai vụ đánh lén. Cát Hồng của Địa Dương Phong tính hết tội cho Thiên Dương Phong rồi.
Thấy cảnh này, Diệp Thành đang núp trong bụi rậm không khỏi day day trán. Đây là điều mà hắn chưa từng nghĩ tới. Mục tiêu của hắn là Địa Dương Phong, không ngờ Địa Dương Phong lại nhận định Thiên Dương Phong là hung thủ.
Trong phút chốc, khuôn mặt Diệp Thành càng thêm thú vị hơn, hắn coi như hiểu ra vì sao hôm nay đệ tử của Địa Dương Phong lại đi theo đoàn ra sau núi rồi. Bọn họ đâu phải tới để hái linh thảo, rõ ràng đi như vậy để tiện bề đánh người khác.
A…!
Quả nhiên, phía đông bắc vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
A…!
Lại là tiếng kêu gào, vang lên từ phía tây bắc.
A…!
Tiêng kêu gào từ phía đông nam cũng vang lên.
A…!
Sau đó là tiếng kêu từ phía tây nam.
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu hỗn loạn vang lên từ khắp các phía, các đệ tử của Địa Dương Phong mặt tái nhợt, tên nào tên nấy rút ngay ra một cây gậy sắt màu đen.
“Ta xử lý hai tên Thiên Dương Phong”.
“Ta đánh được ba tên Nhân Dương Phong”.
“Ta đánh được một tên Thiên Dương Phong, một tên Nhân Dương Phong”.
Các đệ tử của Địa Dương Phong đã báo cáo chiến tích của mình với vẻ mặt hoặc là phẫn nộ, hoặc là sảng khoái, hoặc là rất hưng phấn.
“Tản ra”, Triệu Long vung tay, các đệ tử của Địa Dương Phong lần lượt tản ra khỏi ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông.
Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành mới nhảy ra khỏi lùm cây. Hắn ho hắng gại gại tai: “Không thể trách ta được”.
Nói rồi, hắn khoác lên chiếc áo bào đen, chuồn ra khỏi ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông, nơi này chính là nơi thị phi, không thể ở đây thêm được.
Hắn biết, nhiều ngày về sau, ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông sẽ không còn yên bình như trước nữa.
Người của Địa Dương Phong tưởng rằng kẻ đánh lén bên mình là đệ tử của Nhân Dương Phong và Thiên Dương Phong, còn Nhân Dương Phong lại cho rằng Thiên Dương Phong giở trò.
Thiên Dương Phong cũng cho rằng Nhân Dương Phong giở trò.
Tam đại chủ phong ngoại môn Hằng Nhạc Tông nghi kị lẫn nhau, âm thầm tranh đấu.
Lúc này, cho dù người đánh trước là ai thì cũng rất khó có thể nói trước.
Haiz!
Diệp Thành day trán: “Tạo nghiệp mà”.
Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng của mấy ngày tiếp theo, đệ tử của tam đại chủ phong tới sau núi hái linh thảo, hắc chắn sẽ mang theo cây gậy sắt màu đen.
Ra khỏi ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành đi thẳng tới Vạn Bảo Các.
Vừa vào trong, Bàng Đại Hải đang tập trung nghiên cứu cổ thư phía quầy kệ liền ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Thành, ông ta nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu: “Tiểu tử, ban ngày ban mặt, ngươi mặc cái áo choàng đen làm gì?”
Ôi…
Diệp Thành cười hi hi, hắn không muốn cho người khác biết mình đã hồi phục nên mới mặc áo choàng đen, nào ngờ dù mặc vậy rồi mà vẫn không qua khỏi con mắt nhìn của Bàng Đại Hải.
“Chịu hơn một trăm roi lửa mà đã có thể xuống khỏi giường nhanh như vậy. Tiểu tử, xương cốt của ngươi cũng cứng đấy”, Bàng Đại Hải đặt cổ thư xuống, nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân như thể muốn tìm ra manh mối.
“Trưởng lão, việc con bị đánh bằng roi lửa người cũng biết sao?”
“Thừa lời, cả cái ngoại môn này có ai mà không biết?”
Nghe vậy, Diệp Thành bèn ho hắng một tiếng sau đó đưa một cái túi đựng đồ ra, nói: “Trưởng lão, Tuyết Ngọc Lan Hoa”.
Nhận lấy túi đựng đồ, Bàng Đại Hải liếc nhìn vào bên trong và phát hiện có tới hơn sáu nghìn linh thạch. Kể cả là ông ta thì cũng không khỏi kinh ngạc, một đệ tử thực tập ở tầng ngưng khí mà lại có nhiều linh thạch như vậy, không có vấn đề mới là lạ.
“Ngươi lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy?”, mặc dù Bàng Đại Hải không có thói quen hỏi cặn kẽ căn nguyên vấn đề nhưng ông ta vẫn không khỏi tò mò.
“Con nhặt được ạ”.
“Nhặt được? Ngươi nhặt được cũng nhiều thật đấy”.
“Con may mắn thôi”, Diệp Thành xoa xoa mũi.
“Hôm nào nói cho ta biết, ta cũng đi nhặt xem thế nào”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành, ông ta không hỏi thêm nữa mà rút ra một cái túi đựng đồ ở bên trong áo ngực đưa cho Diệp Thành.
Diệp Thành nhận lấy, nhét lại vào ngực mình nhưng không rời đi luôn mà hỏi Bàng Đại Hải: “Trưởng lão, Tàng Thư Các ở Hằng Nhạc Tông chúng ta có mở cửa cho đệ tử thực tập không ạ?”
“Ngày cuối cùng của mỗi tháng, chỉ có ngày hôm đó mới mở cửa cho đệ tử thực tập”.
“Nói vậy là ba ngày nữa ạ?”, Diệp Thành khẽ giọng hỏi, sau đó quay người ra khỏi Vạn Bảo Các.
Sau khi Diệp Thành rời đi, Bàng Đại Hải mới vuốt vuốt râu, trong mắt ông ta mang theo ý tứ: “Tên tiểu tử này đúng là quái thai”.