Chương 218
Có điều chỉ sau một khắc hắn không hề nghe thấy có gì vọng lại.
Vù!
Vù!
Chân hoả lúc này lại bắt đầu bùng lên dữ dội.
“Ngươi có bùng lên cũng vô dụng, ta không xuống đó được”, Diệp Thành bất lực khoát tay: “Nếu mày xuống đó được thì mày xuống đi”.
Nào ngờ chân hoả trong vùng đan hải lại nhảy ra ngoài, giống như một đạo kim quang cứ thế phóng vút xuống.
“Ngươi xuống đó thật đấy à?”, Diệp Thành không kịp phản ứng, còn chân hoả lại biến mất tăm mất tích trong tầm mắt hắn.
Diệp Thành bất lực, ngồi ở đầu vách núi nhìn xuống, vẫn là một khoảng không vô tận chẳng có hồi âm.
Chẳng mấy chốc, bên dưới có một điểm sáng vàng kim lấp lánh.
“Về rồi à?”, Diệp Thành sáng mắt.
Roẹt!
Chân hoả quay về, cứ thế len lỏi vào vùng đan hải của Diệp Thành. Lần này nó ngoan ngoãn hơn, cứ thế yên ắng nằm trong vùng đan hải, và Diệp Thành chẳng phát hiện ra có manh mối gì của bảo bối.
“Bên dưới kia có gì?”, Diệp Thành đưa mắt nhìn chân hoả, đây là lần đầu tiên hắn thấy chân hoả của mình ngoan ngoãn như vậy.
Có điều, chân hoả của hắn lại có linh trí nhưng lại không thể nói, cho dù nó có phát hiện được gì đó ở bên dưới kia thì cũng không thể nói cho Diệp Thành biết được.
Diệp Thành bất lực, hắn nhìn vách núi lần nữa rồi quay người rời đi.
Hắn đem theo túi đựng đồ tiếp tục đi hái linh thảo, mãi tới khi nhét đầy túi rồi mới đi ra khỏi Linh Thảo Viên.
Sau khi Diệp Thành rời đi, ở vách núi cheo leo của Linh Thảo Viên có một con mắt huyền ảo xuất hiện rồi sau đó vụt biến mất.
Quay về Linh Đan Các đã gần sáng, Diệp Thành cầm túi đựng đồ đầy ắp, hắn ngồi bên dưới lư luyện đan rồi lại mở dược phương của Linh Hồn Đan ra ngâm cứu.
Trời sáng tỏ, Từ Phúc mặc đại bào có chữ Đan đi vào.
“Từ trưởng lão”, thấy Từ Phúc, Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn xoa tay cười xoà: “Bao giờ người làm thử cho con xem cách luyện chế Linh Hồn Đan ạ?”
“Ngươi hái nhiều Linh Thảo như vậy, ngươi tự nghiên cứu đi”.
Diệp Thành bĩu môi. Nếu không phải linh thảo này của ông thì tôi cũng đã tự đốt nó lên rồi, có trời mới biết tốn bao nhiêu linh thảo, rồi lại phải vất vả đi nghiên cứu bao lâu.
“Ta tới nội môn một chuyến, đợi ta về sẽ nói”, phía bên này, Từ Phúc đã phất vạt áo đi ra.
Sau khi Từ Phúc rời đi, Diệp Thành đương nhiên thầm mắng chửi. Có điều, hắn vẫn thu lại đan phương, sau hồi tĩnh tâm ngưng khí, hắn đẩy chân hoả vào trong lư luyện đan, cái mà hắn luyện chế không chỉ có Linh Hồn Đan mà vẫn là Hồi Huyền Đan. Hắn muốn thông qua việc luyện chế Hồi Huyền Đan để cọ sát thuật luyện đan của mình.
Vì trước đó từng thành công luyện ra được bốn viên Hồi Huyền Đan nên thủ pháp của hắn càng thuần thục hơn, số lần thất bại cũng giảm đi đáng kể.