Chương 100
Cá cược bên ngoài.
Diệp Thành đã nhìn thấu ý định của Hùng Nhị. Ngày thường những người đánh nhau trên Phong Vân Đài đều sẽ cược gì đó khiến những đệ tử không hiểu tu đạo bên dưới Phong Vân Đài vì nhàn rỗi mà cũng lấy linh thạch ra cược. Đây gọi là cá cược bên ngoài. Người nào may thì có thể phát tài chỉ trong một đêm, còn nếu vận may kém thì cũng có thể táng gia bại sản.
“Nào, đến đây, đến đây, cược nhiều thắng nhiều, cược ít thắng ít”.
Đúng là biết ăn nói thật đấy. Nghe thấy lời hô hào của Hùng Nhị, các đệ tử xung quanh lập tức xông lại như ong vỡ tổ.
“Ta đặt Tề Hạo”.
“Ta cũng đặt Tề Hạo”.
“Tề Hạo thắng”.
Phần đặt cược chẳng có gì ngoài tưởng tượng, tất cả đều cược Tề Hạo thắng khiến phần có tên Tề Hạo chất đầy linh thạch, còn phía Diệp Thành lại chẳng có lấy viên linh thạch nào.
“Ta kém vậy sao?”, trên Phong Vân Đài, Diệp Thành liếc xuống dưới mà không khỏi ngỡ ngàng.
Nhưng khoé miệng hắn lại mang theo nụ cười.
“Được rồi, bỏ tay xa ra nào, không trả lại đâu nhé”.
Tiếng hô hào của Hùng Nhị vang khắp Phong Vân Đài. Tên này không những có đầu óc buôn bán mà trong lúc bận rộn trên bàn cược vẫn không quên nháy mắt với Diệp Thành đang đứng trên chiến đài.
“Có tiền rồi”, Diệp Thành như nhìn thấy đống linh thạch lấp lánh trước mặt.
Đang đau đầu vì kiếm tiền mua huyền cương và huyền thiết thì Hùng Nhị bày ra cách này, hắn nhất định phải lấy một ít.
Chẳng mấy chốc, trên bàn cược chất đầy linh thạch, còn cao hơn cả đầu người, ước chừng cũng phải đến hơn năm, sáu mươi nghìn.
Các đệ tử đặt cược cũng đã về vị trí của mình, người nào người nấy xoa xoa tay chỉ đợi lấy tiền về.
“Tề Hạo đến rồi”, rất nhanh sau đó, đệ tử tinh mắt trong đám người liền lên tiếng reo hò.
Các đệ tử bên dưới chiến đài lần lượt đưa mắt qua nhìn, Tề Hạo vận y phục trắng, tay cầm quạt trắng từ từ đi tới, phía sau còn có cả toán đệ tử của Nhân Dương Phong đi cùng, trông bộ dạng như đến để ứng cứu.
Dưới con mắt của hàng chục nghìn người, Tề Hạo nhếch miệng, phong độ ngời ngời đáp lên chiến đài.
“Woa, đẹp trai quá”, đột nhiên, tiếng các đệ tử nữ xung quanh vang lên.
Tề Hạo hình như rất thích cảm giác này, hắn khẽ xoay cây quạt xếp trong tay, bày ra bộ dạng nho nhã thanh tao.
“Tề sư huynh, xử hắn đi”, trận chiến còn chưa bắt đầu, các đệ tử của Nhân Dương Phong với sĩ khí ngút trời cổ vũ cho Tề Hạo.
“Sát niệm quá lớn, ngươi khó có thể thành chính quả”, Tô Tâm Nguyệt đứng trong đám người liếc nhìn Diệp Thành.
Trên chiến đài, Tề Hạo nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy ý tứ, hắn mỉa mai: “Diệp Thành, là ai cho ngươi dũng khí mà khiêu chiến với ta?”
“Có phải ngươi tự đánh giá mình cao quá không?”, Diệp Thành nói thản nhiên.
“Thế người, người tên là Tề Hạo kia có đặt cược không, nếu không đặt thì ta chốt tại đây”, bên dưới, Hùng Nhị lên tiếng.
“Đặt, đương nhiên đặt”, Tề Hạo khẽ phất quạt, rút ra một túi đựng đồ: “Đặt cược ta thắng, mười nghìn linh thạch”.
Chương 101
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!