"Ngươi muốn chết phải không?" Giống như lạnh như băng đột nhiên vang lên, chính là Diệp Thiên ra tay, hắn xem Hổ Oa như người thân, đương nhiên sẽ không ngồi nhìn Hổ Oa bị khi dễ.
Đệ tử bốn phía thấy là Diệp Thiên thì theo bản năng lui về sau một bước.
Mặc dù chỉ là đệ tử thực tập nhưng Diệp Thiên chính là một dị loại, Triệu Long của Địa Dương Phong và Vệ Dương của Thiên Dương Phong chính là ví dụ đẫm máu.
"Không lo thu nạp nhật nguyệt tinh hoa, lại chạy đến khi dễ một đứa nhỏ không thể tu luyện, các ngươi cũng giỏi lắm.
" Diệp Thiên lạnh lẽo đưa mắt nhìn một vòng, cười lạnh nói: "Có gan thì tới đánh với ta.
"Nghe vậy, một đám đệ tử cuống quít tụ tại một chỗ.
"Là hắn xúc phạm tông quy trước.
" Có lẽ là do người đông thế mạnh, một đệ tử áo trắng tên là Từ Minh cười lạnh một tiếng, nói.
"Đúng đấy, không phải là đệ tử của Hằng Nhạc Tông thì không được lên Linh Sơn của Hằng Nhạc Tông, đây là quy củ từ trước tới giờ, cái thằng ranh con Hổ Oa này lén đi lên, có trời mới biết có phải là hắn lên trộm đồ hay không.
"Diệp Thiên nhướng mày, hắn có nghe qua Hằng Nhạc Tông có quy củ như vậy.
Hơn nữa mặc dù Hổ Oa ở dưới chân núi Hằng Nhạc Tông nhưng mà hắn không giống như Trương Phong Niên, mặc dù Trương Phong Niên bị giáng chức xuống núi nhưng hắn vẫn là người của Hằng Nhạc Tông, nhưng Hổ Oa chỉ được Trương Phong Niên nhận nuôi, không phải là người trong Hằng Nhạc Tông.
"Ta không có.
" Hổ Oa nước mắt chảy đầy mặt: "Ta chỉ đứng ở ngoài cửa lớn, ta không có vào đây, là bọn hắn kéo ta vào.
"Nghe vậy, Diệp Thiên lạnh lẽo nhìn đám đệ tử đó.
"Ranh con, ngươi còn dám nói láo.
" Tên đệ tử áo trắng cầm đầu, tên Từ Minh đó lại quát lớn: "Có tin ta đánh gãy chân của ngươi hay không.
"Ông!Chỉ nghe một tiếng vù vù vang lên, Diệp Thiên bỗng nhiên rút Thiên Khuyết trọng kiếm ra.
"Ngươi đánh thử một cái coi.
" Diệp Thiên lạnh lùng nhìn Từ Minh.
"Thế nào, dưới ban ngày ban mặt mà ngươi còn muốn ỷ mạnh hiếp yếu hay sao.
" Từ Minh đó tru lớn.
Hắn tru lên, khiến cho nhiều người bị hấp dẫn tới đây vây xem hơn.
Nhiều người, Từ Minh lại càng không kiêng sợ: "Mau đến xem! Cái tên Diệp Thiên này muốn ỷ vào thực lực mạnh mẽ mà khi dễ người khác.
""Khi dễ…" Diệp Thiên cười lạnh, nhanh chân bước ra, vung mạnh Thiên Khuyết trọng kiếm, đập tới: "Vậy hôm nay ta sẽ khi dễ ngươi.
"Thấy thế, Từ Minh đó cuống quít rút Linh Kiếm ra chắn ngang trước mặt.
Răng rắc!Tiếng vỡ vụn vang lên, Linh Kiếm của Từ Minh bị đánh gãy, hắn cũng bị chấn động đến thổ huyết lui lại.
"Giết người, giết người.
" Từ Minh trốn trong đám người tru lớn, giống như muốn cố ý làm lớn chuyện: "Giết người, Diệp Thiên muốn giết người.
""Nếu ngươi đã nói như vậy thì hôm nay ta sẽ giết ngươi trước.
" Hừ lạnh một tiếng, Diệp Thiên cầm Thiên Khuyết vọt tới.
Thấy thế, đệ tử bốn phía nhao nhao quát lớn.
"Ban ngày ban mặt mà còn dám hành hung?""Khó trách Tô sư tỷ nói ngươi sát tâm nặng, quả nhiên không sai chút nào.
""Có chuyện gì không thể từ từ nói sao! Nhất định phải động võ sao?""Cút!" Diệp Thiên quát to một tiếng, vung mạnh Thiên Khuyết.
Hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn, có tên đệ tử áo trắng và đồng bọn của hắn âm thầm thêm mắm thêm muối, bây giờ không chỉ có một đệ tử xông tới, có chỉ trích, có quát lớn, có mắng to.
"Đưa hắn tới Giới Luật Đường.
" Khi có tên đệ tử thứ nhất dùng chân khí thì những tên đệ tử khác cũng liên tục xuất thủ.
Hỗn chiến hết sức căng thẳng, không lâu sau thì có huyết quang hiện ra.
Diệp Thiên mặt lạnh như băng, phàm là đệ tử xông lên thì đều bị hắn dùng kiếm đập bay.
Trong lúc mơ hồ, hắn còn nhìn thấy Từ Minh trốn ở sau lưng đám người, nở một nụ cười gian trá âm hiểm, hẳn là cảnh tượng trước mắt cũng nằm trong dự tính của hắn, tất cả đều là âm mưu của hắn.
Đệ tử tụ chúng ẩu đả, kinh động đến người của Giới Luật Đường.
Không lâu sau thì có người của Giới Luật Đường cường thế tham dự vào.
Người đến là một đệ tử mặc tử y, khuôn mặt trắng nõn, cầm Chiết Phiến trong tay, chính là thủ đồ của Giới Luật Đường, Doãn Chí Bình.
"Môn quy cấm không được tư đấu, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?" Doãn Chí Bình khẽ lay Chiết Phiến, nhìn lướt qua đám đệ tử bị thương, sau đó lại nhìn Diệp Thiên.
"Doãn sư huynh, ngươi phải làm chủ cho chúng ta!" Lại là Từ Minh, hắn che ngực than thở khóc lóc, mặc dù hắn tu vi thường thường nhưng khả năng diễn kịch lại cực kỳ giỏi.
"Doãn sư huynh, cái tên Diệp Thiên này xem thường môn quy, ngươi đừng có nhân nhượng với hắn!""Ỷ vào thực lực mạnh, tùy ý ức hiếp đệ tử đồng môn.
""Ban ngày ban mặt mà còn dám làm như vậy, quá đáng.
"Quần chúng đang có mặt ở đây xúc động, có ít người cắn răng nghiến lợi, chỉ hận không thể kéo Diệp Thiên ra ngoài lăng trì xử tử.
Nghe tiếng mắng xôn xao bốn phía, Doãn Chí Bình nhìn Diệp Thiên, châm chọc cười một tiếng: "Diệp Thiên, theo ta đi Giới Luật Đường!""Ta dám làm, thì dám nhận.
" Diệp Thiên sắc mặt lạnh nhạt, cất Thiên Khuyết, vừa muốn cất bước thì Hổ Oa từ sau lưng vọt tới trước mặt hắn.
"Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, muốn phạt thì phạt ta đi!" Hổ Oa rất khủng hoảng.
Nói xong hắn quỳ phịch xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ cho Diệp Thiên, dập đến trán chảy máu, chỉ muốn dựa vào thân thể nhỏ bé chịu tội thay cho Diệp Thiên.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Diệp Thiên run lên.
"Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, tha cho hắn một lần đi!" Giọng nói già nua vang lên, Trương Phong Niên chống quải trượng vội vã chạy đến, thân thể già nua còng xuống, không ngừng khom người xin lỗi.
Nghe vậy, Doãn Chí Bình khẽ lay Chiết Phiến, nhìn Trương Phong Niên từ trên xuống dưới, nghiền ngẫm cười một tiếng: "Trương Phong Niên, ngươi đã bị giáng chức đuổi xuống núi, hẳn là ngươi cũng biết quy củ ở đây, đừng có tim việc cho mình.
""Doãn sư điệt, ngươi nể mặt…"Trương Phong Niên chưa kịp nói hết thì đã bị Diệp Thiên ngắt lời.
Diệp Thiên kéo Hổ Oa đang quỳ dưới đất lên, sau đó đẩy hắn ra sau lưng mình, nhìn khuôn mặt già nua của Trương Phong Niên, trong lòng ấm áp, cười nói: "Lão gia gia, dẫn Hổ Oa về đi! Ta không sao.
"Nói xong, Diệp Thiên nhanh chân đi tới Giới Luật Đường.
.