Tiên Võ Đế Tôn (Bản Dịch

Chương 48: Đổi trắng thay đen (1)




"Không chịu nổi một đòn."

Một đòn thành công, Tề Hạo cười lạnh một tiếng, thân hình càng thêm phiêu dật thoải mái, đạp xuống một bước, tiếp tục áp sát tới trước mặt Diệp Thiên, trong lòng bàn tay có chân khí quanh quẩn, hội tụ thành một cái Ngũ Tinh chưởng ấn.

Ông!

Lúc này Diệp Thiên vung mạnh Thiên Khuyết trọng kiếm.

Tề Hạo thấy thế thì lắc mình một cái, tránh được Cự Khuyết, lập tức đánh Ngũ Tinh chưởng ấn tới trước ngực Diệp Thiên, dường như muốn một chiêu đánh bẹp Diệp Thiên.

"Ngươi đang xem thường năng lực thực chiến của ta sao?" Diệp Thiên cười lạnh, khi Ngũ Tinh chưởng ấn đó sắp đánh vào người hắn thì hắn nhanh chóng lui lại.

"Quá chậm." Tề Hạo vọt lên, tốc độ nhanh đến mức cực hạn.

"Nếu ngươi chê chậm thì ta sẽ nhanh hơn một chút." Diệp Thiên ung dung cười một tiếng, khi nhanh chóng lui lại thì còn ném Thiên Khuyết vào Tề Hạo, mà trong nháy mắt này hắn cũng giẫm xuống đất một cái, thân thể đang lui lại bỗng nhiên vọt tới phía trước.

Bành!

Tề Hạo một chưởng đánh bay Thiên Khuyết đang bay tới trước mặt, nhưng mà sau Thiên Khuyết, Diệp Thiên cũng lập tức đánh tới.

Bôn Lôi Chưởng!

Theo tiếng sấm vang, Diệp Thiên đánh một cái Bôn Lôi Chưởng tới.

Thân hình Tề Hạo trì trệ, cũng cách không đánh ra một chưởng.

Oanh!

Hai cái chưởng lực kinh khủng bỗng nhiên va vào nhau trên không trung, phát ra tiếng nổ vang, dường như Tề Hạo tụ lực không đủ, hắn có tu vi Nhân Nguyên cảnh nhưng lại bị Diệp Thiên một chưởng đẩy lui nửa bước.

"Đánh chính diện, Tề Hạo lại rơi vào hạ phong?" Phía dưới xôn xao một mảnh.

"Ngươi biết cái gì, bởi vì trước đó Tề Hạo đánh bay Cự Khuyết, còn chưa kịp điều động chân khí, cho nên tụ lực không đủ mới thua nửa chiêu."

"Nhưng cho dù như thế thì Diệp Thiên cũng không đơn giản!"

"Đúng là đã xem thường ngươi." Bị đánh lui nửa bước, Tề Hạo châm chọc cười một tiếng, không có tức giận vì thua nửa chiêu, bởi vì hắn mới làm nóng người xong thôi.

"Xem thường ta, ngươi sẽ thất bại rất thảm."

"Vậy không biết ngươi có thể đỡ được chiêu này không?" Tề Hạo ánh mắt lạnh lẽo, lúc này hắn kết thủ ấn, trong nháy mắt, phong vân biến ảo trên đỉnh đầu hắn, từng đạo kiếm khí hoa mỹ huyễn hóa ra, cùng nhau kêu vang, số lượng nhiều không kể xiết.

"Lăng Thiên Kiếm Vũ." Theo Tề Hạo hét lên một tiếng, hắn vung tay lên, kiếm khí đầy trời rơi xuống như mưa, đúng là lộng lẫy phi phàm.

Thấy thế, Diệp Thiên cũng động, hắn rút Cự Khuyết đang cắm ở trên chiến đài ra, sau đó liên tục rót chân khí vào trong đó.

Ông!

Thiên Khuyết trọng kiếm nặng nề khổng lồ, bị Diệp Thiên nâng cao lên, chỉ thẳng lên trời, sau đó điên cuồng quay tròn, lấy hắn làm trung tâm một cái vòng xoáy chân khí khổng lồ được tạo thành, kiếm khí đầy trời rơi xuống đều bị vòng xoáy chân khí xoắn nát.

Lăng Thiên Kiếm Vũ bị phá, Tề Hạo không những không có tức giận mà khóe miệng còn nở một nụ cười lạnh.

Thấy thế, trong lòng Diệp Thiên hơi run lên, cảm nhận được một luồng khí tức băng lãnh đang từ dưới mặt đất nhanh chóng đánh tới.

"Địa Long Thuật." Tề Hạo chắp tay trước ngực, bỗng nhiên quát lên.

Rống!

Đột nhiên, tiếng long ngâm trầm thấp vang lên từ dưới chân Diệp Thiên.

Sau một khắc, một con Giao Long chi khí hư ảo từ dưới đất xông ra, gào thét vọt thẳng tới chỗ Diệp Thiên.

"Bí thuật huyền diệu quá." Trước có Lăng Thiên Kiếm Vũ, sau có Địa Long Thuật, đám người dưới đài sợ hãi thán phục một trận.

"Không cần biết ngươi là long hay là trùng, nắm xuống cho ta."

Tiếng quát lạnh của Diệp Thiên vang lên trên chiến đài, hắn nắm chặt nắm đấm, tiên huyết chảy nhanh trong cơ thể, chân khí điên cuồng tụ tập trong lòng bàn tay, sau đó hắn đánh mạnh một quyền vào con Giao Long chi khí hư ảo đó.

Một quyền này cực kỳ mạnh mẽ, đánh tan Giao Long chi khí tại chỗ, khiến cho đám người đang quan chiến bên dưới cũng giật mình.

"Diệp Thiên còn có thực lực như thế."

"Đúng là đã xem thường hắn."

"Hảo tiểu tử, ta cũng không biết ngươi còn có chiến lực bá đạo như thế." Dưới đài, Hùng Nhị thấy Diệp Thiên dùng một quyền đánh nát Giao Long chi khí thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Giao Long chi khí bị đánh tan khiến cho sắc mặt Tề Hạo lạnh thêm một chút, hắn lại kết thủ ấn.

"Ngươi cho rằng ông đây sẽ cho ngươi có cơ hội đó sao?" Giọng nói lạnh lẽo từ xa vọng tới, tốc độ cực nhanh, Diệp Thiên như một con hùng sư vọt đến, cách không đánh ra một cái Bôn Lôi Chưởng, cắt ngang quá trình kết ấn quyết của Tề Hạo.

Quá trình kết ấn quyết bị cắt ngang, Tề Hạo âm trầm lui lại.

Diệp Thiên truy kích đến, hắn không đeo Thiên Khuyết, không còn bị trọng lượng áp chế, thân thể nhẹ nhàng linh hoạt, phiêu dật như bay, sau lưng cũng có tàn ảnh xuất hiện.

"Tốc độ nhanh thật." Không chỉ là người dưới đài, ngay cả Tề Hạo cũng không khỏi kinh ngạc một chút.

Bôn Lôi Chưởng!

Diệp Thiên một bước giẫm nát một viên đá xanh dưới chân, sau đó tấn công mạnh mẽ.

Một chưởng này, hắn dùng tới sáu thành lực lượng.

Đối diện, Tề Hạo hơi híp tròng mắt, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng lực lượng mạnh mẽ bá đạo từ trong chưởng lực đánh tới, hiển nhiên một chưởng này không cùng một cấp bậc với một chưởng trước đó.

"Hắn che giấu thực lực." Trong mắt Tề Hạo lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc, Tề Hạo dừng bước, sau đó bỗng nhiên tiến lên một bước, đánh ra một thức Hổ đầu chưởng ấn.

Oanh!

Chính diện đối kháng với một chiêu này, Tề Hạo bị đánh cho kêu rên lui lại.

"Tại sao ngươi lại có lực lượng mạnh như vậy." Trong nháy mắt, sắc mặt Tề Hạo trở nên âm trầm.

Nhưng mà hắn vừa mới ổn định thân hình, còn chưa có hành động gì thì Diệp Thiên đã như một con hùng sư, vọt tới trước mặt hắn, tiếp tục đánh ra Bôn Lôi Chưởng mạnh mẽ bá đạo.

"Huyền Quang Thuẫn Giáp." Trong chốc lát, Tề Hạo cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh nguyên huyết, huyễn hóa thành thuẫn giáp huyết sắc trước người.

Ầm!

Một chưởng của Diệp Thiên đánh vào thuẫn giáp, phát ra một tiếng vang.

"Phá cho ta." Theo một tiếng rống to, Diệp Thiên đánh tới, vung tay đánh mạnh một quyền vào thuẫn giáp đó.

Răng rắc!

Tiếng vang thanh thúy vang lên, thuẫn giáp do Tề Hạo ngưng tụ ra bị đánh cho vỡ nát tại chỗ, bản thân hắn cũng bị chấn động đến kêu rên lui lại.

"Tiểu tử này là quái thai gì vậy?" Tề Hạo lui lại mấy bước, lần đầu tiên trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh hãi.

"Vẫn chưa xong đâu." Đối diện, Diệp Thiên không định để cho Tề Hạo có cơ hội thở dốc, vọt tới một bước, áp sát tới trước mặt Tề Hạo.

"Phá Thuẫn Trảm." Tề Hạo vừa muốn kết ấn nhưng lại bị Diệp Thiên cắt ngang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.