Tiên Võ Đế Tôn (Bản Dịch

Chương 2: Ngọn lửa từ trên trời rơi xuống




Lạch cạch! Lạch cạch!

Đêm khuya tối mịt, trên con đường tịch mịch, một thớt ngựa gầy chậm rãi đi, móng ngựa va chạm vào mặt đất tạo nên những âm thanh có tiết đấu là lạ.

Diệp Thiên mệt mỏi nằm trên lưng ngựa, lẳng lặng ngước nhìn hư không.

Từ Chính Dương Tông xuống, hắn vẫn luôn năm trên lưng ngựa, để cho con ngựa gầy này chở đi, hắn cũng không biết mình muốn đi chỗ nào, cũng không biết mình có thể đi chỗ nào, từ nhỏ hắn chính là cô nhi, được dẫn lên Chính Dương Tông, không có nhà, không có cha mẹ, cũng không tìm thấy được bất kỳ người thân nào trong trí nhớ.

Hắn vẫn luôn xem Chính Dương Tông như nhà của mình, các sư huynh đệ chính là người thân của mình.

Bây giờ, hắn bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông, biến thành đứa nhỏ không nhà để về, nỗi cô đơn trước nay chưa từng có khiến hắn không khỏi cuộn mình một cái.

"Chỗ nào mới là nha!" Tiếng lẩm bẩm vang lên rất rõ ràng trong đêm đen, trong lúc bất tri bất giác, hai mắt Diệp Thiên trở nên mông lung, mỏi mệt khiến hắn không nhịn được mà ngủ thiếp đi.

Vậy mà ngay trong nháy mắt khi ánh mắt hắn bắt đầu mê ly thì trên bầu trời đêm đen nhánh lại có một ngôi sao chói mắt rơi xuống, cực kỳ rực rỡ.

Thấy thế, hắn bỗng nhiên ngồi dậy, ánh mắt cũng chuyển động theo ngôi sao đang rơi xuống đó, ngôi sao đó là kim sắc, dường như hội tụ ức vạn ánh sao, xuyên qua tuyên cổ tuế nguyệt, trải qua vạn thế tang thương, ánh sáng kim sắc nóng rực rũ xuống, chiếu rọi toàn bộ tinh không.

"Đó là cái gì." Diệp Thiên kinh ngạc nhìn bầu trời đêm, thậm chí hắn có thể nhìn thấy từng đạo lôi đình trên đó.

Oanh!

Khi hắn còn ngơ ngác thì đột nhiên một tiếng ầm ầm vang lên, ngôi sao đó rơi xuống, đại địa cũng vì đó mà run rẩy một chút, ngựa gầy như bị kinh hãi, ngửa đầu hí lên một tiếng, cũng vì thế mà hắn bị rớt xuống lưng ngựa.

Ngôi sao rớt xuống, thiên cổ kỳ quan.

Diệp Thiên cuống quít bò dậy, giẫm lên mặt đất khô cằn, cố gắng chiu đựng sóng nhiệt, chậm rãi tới gần.

Nhưng khi đến gần thì mới phát hiện đó không phải là ngôi sao từ trên trời rớt xuống mà là một đóa hỏa diễm kim sắc chỉ lớn cỡ lòng bàn tay.

Diệp Thiên lập tức sững sờ, không ngờ được thứ gây nên động tĩnh lớn như vậy lại là một đóa hỏa diễm.

Không lâu sau, ánh vàng tán đi, hỏa diễm đó giống như ánh nến, lẻ loi trơ trọi ở nơi đó, tuy là hỏa diễm nhưng Diệp Thiên không cảm nhận được chút nhiệt độ cao nào, ngọn lửa nhỏ chập chờn, lẻ loi trơ trọi giống như là một đứa nhỏ không nhà.

"Ngươi, cũng không có nhà sao?" Cảnh ngộ giống như như hắn khiến cho Diệp Thiên không nhịn được mà đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng sờ nó.

Hỏa diễm đó như có linh tính, tự động nhảy tới lòng bàn tay của hắn, giống như một đứa nhỏ thiên chân vô tà, chơi đùa trong lòng bàn tay hắn.

"Thú vị." Diệp Thiên không nhịn được duỗi ngón tay ra chạm vào hỏa diễm một cái.

Nhưng mà một cái chạm này khiến cho hỏa diễm đó hóa thành một vệt kim quang xông vào trong thân thể của hắn.

"Ngươi." Diệp Thiên biến sắc, không kịp phản ứng.

Mà hỏa diễm đó dường như rất ham chơi, đi một vòng lớn trong thân thể của hắn, cuối cùng như một làn khói nhỏ xông vào trong đan điền vỡ nát của hắn.

Không lâu sau, cảm giác nóng rực từ bụng dưới truyền đến khiến hắn cuống quít quan sát bên trong thân thể của mình.

Hắn thấy được một cảnh tượng kinh người, bởi vì hỏa diễm, đan điền đã vỡ nát đó lai khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được, một cảm giác ấm áp chảy khắp toàn thân, dường như được tắm dưới ánh mặt trời nóng bỏng trong mùa đông khắc nghiệt.

"Chuyện này!" Diệp Thiên há to miệng.

Nhưng mà như vậy vẫn chưa phải là kết thúc.

Hỏa diễm đó nhảy tới nhảy lui trong đan điền của hắn, dường như cảm thấy đan điền của hắn có dung lượng nhỏ hẹp, ngọn lửa nhỏ đó nhanh chóng biến thành khổng lồ, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, cho đến khi nó biến thành một vùng biển lửa kim sắc, mà theo nó biến thành biển lửa thì đan điền của Diệp Thiên cũng bị nó banh ra.

A . . !

Diệp Thiên ôm bụng dưới rên lên một tiếng, nằm bẹp dưới đất, một cảm giác đau đớn như thân thể bị xé rách từ bụng dưới lan ra khắp toàn thân.

Ba!

Một tiếng vang từ nơi sâu xa vọng ra, đan điền vừa mới phục hồi lại như cũ của Diệp Thiên lại tan vỡ, nó bị hỏa diễm bành trướng làm cho nứt vỡ ra, trở thành một vùng sương mù, giống như là tự thành thiên địa, phía trên sương trắng lượn lờ, phía dưới kim quang loá mắt.

Đến lúc này, hỏa diễm đó mới ngoan ngoãn ngừng lại, bay tới bay lui trong đó, như là đang dạo chơi trong ngôi nhà mà mình mới sáng tạo ra.

Nhưng mà bản thân nó thì không việc gì cả nhưng trạng thái của Diệp Thiên thì không ổn chút nào.

Hắn nằm rạp trên mặt đất, thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, đau đớn kịch liệt khiến cho trán hắn nổi lên từng sợi gân xanh, trong mắt toàn là tơ máu, ngay cả gương mặt cũng trở nên vặn vẹo.

Chẳng biết lúc nào, đau nhức kịch liệt dần dần tiêu tán, mà một cảm giác ấm áp lần nữa chảy đầy khắp người, khiến cho Diệp Thiên tỉnh táo lại.

Giờ phút này, hắn kinh ngạc nhìn đan điền đã thay đổi nghiêng trời lệch đất của mình, há to miệng, cuống họng hơi khô, nói: "Cái này là Đan Hải chứ?"

Tu sĩ có sáu trọng cảnh giới: Ngưng Khí, Nhân Nguyên, Chân Dương, Linh Hư, Không Minh, Thiên Tịch.

Sở dĩ Diệp Thiên chấn động và kinh ngạc như vậy là vì cái gọi là Đan Hải cao hơn đan điền một cấp bậc, chỉ có tu vi đạt tới Không Minh cảnh mới có thể mở ra Đan Hải, hắn nghĩ mãi mà cũng không rõ, hỏa diễm đó không chỉ khôi phục đan điền của hắn mà còn mở ra Đan Hải cho hắn.

Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được dao động linh khí mỏng manh trong Thiên Địa.

Không lâu sau, thiên địa linh khí nhao nhao tụ lại chỗ của Diệp Thiên, dùng Diệp Thiên làm trung tâm mà tạo thành vòng xoáy linh khí, thông qua huyệt vị, lỗ chân lông toàn thân Diệp Thiên mà rót vào trong cơ thể hắn, sau đó tràn vào Đan Hải của hắn, thân thể của hắn giống như là cái hang không đáy, thôn phệ linh khí trong thiên địa.

Mà lúc này, hỏa diễm đó lại sinh động, phàm là linh khí tràn vào Đan Hải thì đều bị nó cường thế rèn luyện thành chân khí tinh thuần màu vàng óng, cứ thế, trong Đan Hải hơi khô héo vừa được mở ra trở nên vàng rực, chân khí như hải dương kim sắc.

Kinh ngạc nhìn Đan Hải, hai mắt Diệp Thiên có chút mông lung, thân thể lung la lung lay mấy lần mới ngã trên mặt đất.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, chớp mắt đã đến bình minh.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt Diệp Thiên.

Chậm rãi mở hai mắt ra, Diệp Thiên nhìn thấy một gương mặt non nớt, đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn.

"Đại ca ca, ngươi tỉnh rồi." Thiếu niên để lộ ra hai hàm răng trắng noãn.

"Ngươi là ai!" Diệp Thiên giật mình, thoáng cái ngồi dậy, nhìn thiếu niên một chút, lại nhìn bốn phía một chút, rất là lạ lẫm: "Đây là chỗ nào, tại sao ta lại ở chỗ này."

"Ta tên là Hổ Oa." Thiếu niên chất phác cười một tiếng: "Ở đây là Tiểu Linh Viên của Hằng Nhạc Tông, đêm qua ngươi té xỉu trong sơn lâm, là ta và gia gia đem ngươi về."

"Hằng… Hằng Nhạc Tông" Diệp Thiên sững sờ.

Đại Sở Quốc có Nhất Điện Tam Tông, Thị Huyết Điện độc bá Bắc Sở, mà Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông hùng cứ Nam Sở, nói cách khác, Hằng Nhạc Tông là đối địch của Chính Dương Tông.

Diệp Thiên không ngờ mình vừa bị đuổi khỏi Chính Dương Tông không bao lâu thì lại đi tới Hằng Nhạc Tông đối địch.

"Ngươi đói bụng không! Ta chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi." Thấy Diệp Thiên sững sờ, Hổ Oa nói, nói xong thì chạy ra ngoài.

Trên giường trúc, Diệp Thiên sửng sốt một hồi, thần trí cũng dần dần khôi phục thanh minh, nhớ lại chuyện đêm qua.

"Đêm qua…" Nhớ lại chuyện đêm qua, Diệp Thiên cuống quít kiểm tra thân thể của mình, Đan Hải là một vùng vàng rực, giống như một phương thế giới, phía trên sương trắng mông lung, phía dưới chân khí màu vàng óng mãnh liệt.

"Không phải nằm mơ, tất cả đều là thật."

Diệp Thiên hít thở dồn dập, tỉnh lại sau giấc ngủ, đan điền đã nát không chỉ khôi phục mà còn mở ra Đan Hải, ngay cả chân khí bên trong Đan Hải đều trở nên tinh túy hơn, nắm chặt tay, hắn tìm lại được cảm giác của tu sĩ, lúc này, thị lực và khí lực cũng thăng hoa chưa từng có.

Mà tất cả những chuyện này đều là nhờ vào công lao của hỏa diễm kim sắc đó.

Nhớ tới hỏa diễm kim sắc, Diệp Thiên theo bản năng đưa mắt nhìn về phía hỏa diễm kim sắc lơ lửng trong Đan Hải, ngọn lửa chập chờn, giống như một đứa nhỏ đang nhảy nhót.

"Ngươi không phải là Chân Hỏa chứ!" Diệp Thiên tâm niệm vừa động, triệu hoán hỏa diễm đó tới lòng bàn tay.

Trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng tăng lên, mà hắn lại không cảm nhận được nhiệt độ kinh khủng, ngược lại lại có cảm giác thân thiết với hỏa diễm.

"Sau này ngươi đi theo ta đi." Diệp Thiên cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve đóa Chân Hỏa đó, tâm tình vui vẻ không nói nên lời.

"Đại ca ca, mau ra ăn cơm!"

"Ừ." Thu Chân Hỏa vào, Diệp Thiên trở mình nhảy xuống giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.