Tiên Võ Đế Tôn (Bản Dịch

Chương 13: Khiêu chiến Triệu Long của Địa Dương Phong (2)




Ba cây ngân châm này là độc châm của lão giả lưng còng, là rút độc tố của sâu mọt ra luyện chế thành, Diệp Thiên tự mình thí nghiệm, độc châm này sẽ không khiến cho người trúng độc lập tức tử vong, người trúng độc sẽ phải chịu nỗi khổ độc trùng phệ thân, bây giờ dùng nó với Trương Đào thì không gì thích hợp hơn.

A a!

Độc tố đã khuếch tán ra, Trương Đào đau xót không ngừng, hai tay cào lung tung trên người mình, từng vết máu nhanh chóng hiện ra.

"Thả ta, xin ngươi hãy thả ta." Trương Đào ôm hai chân Diệp Thiên: "Đều do Triệu Long sư huynh, đều do Triệu Long sư huynh, là hắn muốn lấy được Thiên Linh Chú nên mới phái ta tới, không liên quan gì tới ta!"

"Triệu Long." Nghe được cái tên này, một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Diệp Thiên.

Bỗng nhiên xoay người, Diệp Thiên nhanh chân đi ra ngoài cửa, toàn thân tỏa ra lệ khí dày đặc, sát khí lạnh như băng, hắn muốn lên núi tìm Triệu Long quyết chiến, mà một khi hắn đi thì cũng chú định máu sẽ nhuộm chiến đài.

"Cho dù chết ta cũng phải để cho ngươi trả giá thê thảm."

Giờ phút này, trên đỉnh Chính Dương Sơn, Cát Hồng ngồi trên đài giảng kinh cao cao, đang giảng giải, truyền thụ tâm đắc tu luyện cho đệ tử Địa Dương Phong.

"Con đường tu luyện, phải tôn kính thiên địa, thiên địa lớn nhất, khí chính là căn bản của người, lúc này tu sĩ lấy luyện khí làm chủ."

Phía dưới toàn là đệ tử, đều rất cung kính, đối với mỗi một câu nói của Cát Hồng thì bọn họ đều khắc trong tâm khảm, không dám qua loa chút nào, bọn họ rất e ngại vị sư phụ nghiêm khắc hà khắc này.

Liếc xuống phía dưới, Cát Hồng khẽ vuốt vuốt sợi râu.

Nhìn từng ánh mắt kính sợ đó, hắn tự cho là mình chính là tiền bối cao nhân, hắn rất hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng này, trong Địa Dương Phong này, hắn chính là thiên, hắn chính là vị vua nắm lấy tất cả.

"Triệu Long, ta ở Phong Vân Đài chờ ngươi." Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo như băng vọng lên Địa Dương Phong.

"Là ai khiêu chiến Triệu sư huynh." Xung quanh lập tức trở nên ầm ĩ.

"Chẳng lẽ là đệ tử của hai đại chủ phong khác?"

"Là ai cũng không tốt, Triệu Long sư huynh sắp đột phá đến Ngưng Khí lục trọng, còn có bí thuật do sư phụ truyền cho, ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông này, ngoại trừ đệ tử chân truyền của ba đại thủ tọa thì thử hỏi coi có ai đánh bại được hắn."

Mà phía dưới, Triệu Long cũng đã đứng dậy, khóe miệng nở nụ cười chế giễu, có vẻ như là nghe tiếng thì hắn cũng biến đó là Diệp Thiên.

"Long Nhi, có biết là ai khiêu chiến ngươi không." Trên đài giảng kinh, Cát Hồng nhắm mắt dưỡng thần, trong giọng nói lại tràn đầy khinh thường, Triệu Long chính là đệ tử mà hắn tự tay dạy dỗ, cũng là một trong mấy tên đệ tử mà hắn coi trọng nhất, hắn rất có lòng tin với Triệu Long.

"Hồi bẩm sư phụ, là một tên đệ tử thực tập tên là Diệp Thiên."

"Diệp Thiên." Trầm ngâm một tiếng, Cát Hồng thoáng nhíu mày, trong đầu nhớ lại chuyện trong Cửu Thanh Các, hỏi: "Là Diệp Thiên đã mười sáu tuổi mà chỉ tu luyện đến nhất trọng đúng không?"

"Sư phụ biết hắn?" Triệu Long có chút ngạc nhiên.

"Hắn muốn làm đệ tử của Địa Dương Phong ta nhưng bị ta từ chối, xưa nay Địa Dương Phong ta không có nhận loại rác rưởi đó."

"Là như vậy sao!" Nghe Cát Hồng nói ra nguyên nhân, đám đệ tử đang ngồi đồng loạt bày ra vẻ mặt mỉa mai, liên tục cười lạnh.

"Ta thấy hẳn là Diệp Thiên đó xin gia nhập vào Địa Dương Phong không được nên mới nghĩ ra chiêu này hấp dẫn sự chú ý của sư phụ, muốn cho sư phụ nhận hắn làm đệ tử."

"Quả là giỏi tính toán!”

"Đi đi!" Trên đài giảng kinh, Cát Hồng lại nhắm hai mắt lại, rất là tùy ý nói một tiếng: "Trừng trị một chút cũng tốt, đừng có ra tay quá nặng, miễn cho người khác nói Địa Dương Phong chúng ta khi dễ người khác."

"Tên đệ tử thực tập chỉ có Ngưng Khí nhất trọng mới tới đó muốn khiêu chiến Triệu Long?"

"Lá gan của tiểu tử đó quá lớn!"

Chuyện Diệp Thiên khiêu chiến Triệu Long của Địa Dương Phong truyền ra, nhấc lên sóng to gió lớn ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, các đệ tử sáng sớm đã chạy ra hấp thu nhật nguyệt tinh hoa đều tụ tập tới một chỗ.

Từ xa nhìn lại, đó là một cái chiến đài, đệ tử đứng đầy xung quanh.

Chiến đài này tên là Phong Vân Đài, được Hằng Nhạc Tông xây dưng lên để cho đệ tử luận bàn, giải quyết ân oán cá nhân, bao năm qua, các đệ tử vì lên Phong Vân Đài đánh nhau mà thiếu cánh tay cụt chân, không có một ngàn cũng có tám trăm.

Lúc này, Diệp Thiên lưng vác Thiên Khuyết, lặng lẽ đứng trên Phong Vân Đài, thân hình thẳng tắp, sừng sững bất động trong phong vân biến ảo, giống như là một ngọn đại phong bia vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ.

"Hắn chính là Diệp Thiên, là đệ tử thực tập mới đến của Hằng Nhạc Tông ta."

Dưới Phong Vân Đài, tiếng bàn tán liên tiếp, đa số đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào Diệp Thiên, nhưng khi nói tới tuổi và tu vi của Diệp Thiên thì đều lộ ra ánh mắt khinh thường.

"Nghe nói thủ tọa ba đại chủ phong ở ngoại môn đều không muốn nhận hắn làm đệ tử, cho nên hắn mới làm một đệ tử thực tập."

"Chẳng lẽ hắn muốn mượn chuyện khiêu chiến Triệu Long làm cho ba đại chủ phong chú ý, nhận hắn làm đệ tử."

"Tám thành là vậy."

Đối với lời bàn tán bốn phía, Diệp Thiên giả bộ mắt điếc tai ngơ, nắm tay giấu trong ống tay áo xiết chặt đến trắng bệch, sát cơ không ngặn chặn được khiến cho thân hình hắn hơi run rẩy.

"Triệu Long tới." Theo một tiếng thông báo vang lên, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cuối đám người.

Nơi đó, mười tên đệ tử Địa Dương Phong người mặc đạo bào hoa lệ vây quanh Triệu Long đi tới, ai cũng vênh váo tự đắc, kiêu căng ngang ngược, các đệ tử đang có mặt ở đây cũng không dám trêu chọc, nhao nhao nhường cho bọn họ một con đường.

"Chào Triệu Long sư huynh."

"Chào Triệu Long sư huynh."

Một đường đi tới, đệ tử hai bên đều chắp tay cúi người, trong giọng nói lộ rõ ý lấy lòng.

“Ừm!”

Triệu Long bày ra phong thái của sư huynh, hai tay chắp sau lưng, nhìn không chớp mắt, sắc mặt lạnh nhạt, người không biết còn tưởng hắn là một vị tiền bối tu vi cao thâm.

Vạn chúng chú mục, Triệu Long đi tới dưới Phong Vân Đài, khinh thường nhìn Diệp Thiên, trêu chọc nói: "Diệp Thiên, ta không đi tìm ngươi, ngươi lại tới tìm ta, ngại mình sống quá lâu sao?"

"Lên đài." Đối với vẻ khinh thường và trêu chọc của Triệu Long, Diệp Thiên chỉ mở miệng đáp lại bằng hai chữ.

"Ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với Triệu sư huynh như thế?” Không đợi Triệu Long nói chuyện, một tên đệ tử Địa Dương Phong đến trợ trận đứng sau lưng hắn đã quát lớn một tiếng: "Ngươi xứng để Triệu sư huynh tự mình xuất thủ sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.