Tiến Vào Thâm Cung - Diệp Tử Hữu Điểm Trì

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả nhiên, cung nhân tìm thấy thành phần mê hương trong tro tàn.

Kì Triều quỳ dưới đất, đầy vẻ đau khổ.

"Nhi thần vì nhận thấy nàng ta hành xử phóng túng nên mãi chưa dám dâng nàng lên cho phụ hoàng.”

"Nhi thần định quan sát thêm một thời gian, nào ngờ hôm ấy phụ hoàng thấy nàng, lại vừa ý, nên mới...”

"Nhưng nhi thần đâu biết tâm tư nàng lại độc ác và xấu xa đến thế. Xin phụ hoàng minh xét!"

Hoàng thượng nhìn ta, sắc mặt nặng nề, ánh mắt lạnh lùng soi xét ta rất lâu.

Bất kể ta giải thích thế nào, ngài cũng không nghe, chỉ một cước đạp mạnh vào n.g.ự.c ta, rồi quăng ta cho Kì Triều, sau đó rời đi.

Ta hoàn toàn rơi vào tay Kì Triều.

Hắn siết chặt cổ ta, nhiều lần khiến ta suýt ngạt thở rồi lại buông ra.

"Tại sao? Tại sao nàng lại phản bội ta? Tại sao hết người này đến người khác đều phản bội ta?”

"Nàng có biết Lan Hi đã c.h.ế.t như thế nào không?”

"Haha, nàng ta quá ngu ngốc, dám thích ông ta!”

"Ta chỉ cần hạ một chút độc dược vào tách trà nàng ta dâng cho phụ hoàng, chỉ một chút thôi, cũng đủ lấy mạng nàng ta."

Hắn thì thầm trong cơn mê sảng, bàn tay vô thức tăng thêm lực.

Ta nghĩ mình sẽ chết.

Nhưng cơn đau đớn bất ngờ kéo ta trở lại.

Kì Triều rơi lệ, nước mắt chảy đầy mặt, rồi hắn bẻ gãy cổ tay ta.

Tiếp đó, là đôi chân ta.

Hắn cười điên cuồng, nụ cười đầy dữ tợn:

"Chết cả đi, c.h.ế.t hết đi! Chỉ có c.h.ế.t rồi, các ngươi mới thuộc về ta."

"Nương nương?"

Giọng nói của Tố Tâm kéo ta ra khỏi nỗi đau vô vọng.

Ta đỡ nàng đứng lên, khẽ nói:

"Về sau, phiền ngươi rồi."

Tố Tâm vội cúi đầu:

"Đó là bổn phận của nô tỳ."

Mọi công việc lớn nhỏ trong Trường Lạc Cung đều được giao cho Tố Tâm quản lý, nàng trở thành người mà ta tin tưởng nhất.

Ngay cả những tâm tư thầm kín của nữ nhân, ta cũng vui vẻ chia sẻ cùng nàng.

"Hoàng thượng liên tiếp tới mấy ngày nay, ngươi xem trên người ta..."

Nói rồi, ta cúi đầu, khẽ cười e thẹn, nhưng lại thở dài:

"Ngươi nói xem, Hoàng thượng hẳn là coi trọng ta, đúng không? Dù ngài có lớn tuổi hơn một chút, nhưng hiếm thấy có ai thật lòng đối đãi với ta như vậy."

"Nương nương thích Hoàng thượng sao?"

"Thích chứ, ngài ấy đối tốt với ta, ta liền thích."

Chiều hôm ấy, Tố Tâm tìm một lý do để xin nghỉ.

Quả nhiên, Kì Triều không chịu ngồi yên.

"Nàng yêu ông ta rồi sao?"

Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đầy căm hận.

Ta nhìn hắn bằng cặp mắt vô tội:

"Bây giờ ta là thiếp của Hoàng thượng, yêu ngài ấy là chuyện đương nhiên."

"Nàng dám?"

"Ta dám chứ! Lan Hi cô nương dám, tại sao ta lại không?"

Hắn đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt trở nên đau khổ, nhưng ngay sau đó lại bộc lộ sự quyết liệt, thà tan vỡ chứ không chịu khuất phục.

Khi Kì Triều lao tới, ta không né tránh.

Hắn giam ta trong vòng tay, cắn mạnh vào vai ta.

"Đừng đi... đừng đi, được không?"

Ta dùng hương thơm của Lan Hi, lại ở nơi này, hắn liền coi ta như nàng.

Nhưng ta lạnh lùng đẩy hắn ra:

"Nhưng chính ngươi đã đưa ta đến trước mặt Hoàng thượng, là ngươi muốn ta giúp ngươi củng cố địa vị. Ngươi lấy tư cách gì để bảo ta đừng đi?"

"Ta..."

Kì Triều loạng choạng một bước, bàn tay hắn run rẩy giơ ra giữa không trung.

Ta lấy từ dưới gầm giường ra một hộp gỗ đàn hương, bên trong có vài phong thư.

Chưa đợi ta lên tiếng, hắn đã giật lấy chúng.

Sau khi đọc xong nhưng phong thư đó, giọng hắn run run.

"Lan Hi... thì ra là vậy! Nàng vẫn yêu ta."

Kì Triều tràn đầy kinh ngạc, những tờ thư rơi lả tả xuống đất. Hắn vội lao xuống, nhặt từng tờ một, đọc chăm chú.

Đọc rồi, hắn vừa khóc vừa cười:

"Là ta sai, ta đã tin lầm Tố Tâm. Ta cứ ngỡ... ngỡ rằng nàng phản bội ta.”

"Xin lỗi, là ta sai. Nàng quay lại đi.”

"Ta không trách nàng, ta sẽ đưa nàng trở về. Chúng ta bắt đầu lại, được không?

"Lan Hi, vì sao nàng không giải thích? Ta đã làm gì thế này... Ta đáng chết!"

Hắn thì thầm trong cơn đau đớn, giọng nói đầy hối hận và tự trách.

Hai kiếp trôi qua, đây là lần đầu tiên ta thấy một Kì Triều yếu đuối đến vậy.

Nhưng ta chỉ cảm thấy khoái trá.

Sau chuyện đó, Tố Tâm không bao giờ xuất hiện nữa.

"Người mới đến vẫn không chu đáo bằng Tố Tâm, kiểu tóc búi cũng chẳng đủ thời thượng.”

"Không biết Tố Tâm đã đi đâu, như thể biến mất vậy."

Hoàng thượng khựng lại, chỉ cần một ánh mắt, vị công công quản sự bên cạnh liền rời đi hỏi thăm.

Kết quả tìm được là Tố Tâm đã c.h.ế.t bất ngờ.

Nhưng một cung nữ thân cận đột nhiên c.h.ế.t bất ngờ, ta với tư cách là chủ tử lại hoàn toàn không hay biết, điều này khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Vị công công quản sự đặc biệt dặn dò ta:

"Nếu có ai mạo phạm Diên tần nương nương, người cứ việc nói với nô tài, Hoàng thượng rất coi trọng nương nương.”

"Về chuyện của Tố Tâm, Hoàng thượng cũng đã lệnh phủ Nội vụ điều tra rồi."

Ta chớp chớp mắt, khuôn mặt đầy vẻ xúc động:

"Không có ai mạo phạm ta cả, chỉ là có một việc nhỏ muốn làm phiền công công.”

"Đệ đệ của Tố Tâm đang làm việc trong phủ Thái tử, nay Tố Tâm đã ra đi, phiền công công giúp ta gửi chút bạc đến cho đệ ấy."

Sắc mặt vị công công hơi khựng lại, vội gật đầu đồng ý.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.