- Bỏ đi, không suy nghĩ nữa.
Ôn Tri Hành hít sâu một hơi, cũng không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại hắn vẫn là cố gắng tăng lên thực lực của mình mới là chính sự.
Thực lực mới là đạo lý cứng rắn.
Lại là một ngày mới, nguyền rủa bỏ qua đi.
Ôn Tri Hành có chút đáng tiếc thở dài một tiếng.
Hắn tạm thời từ bỏ việc nguyền rủa Khâu Oanh Nhi.
Liên tiếp nguyền rủa nàng ba lần, quả thật là đem nàng chọc điên.
Nếu tiếp tục nguyền rủa, Khâu Oanh Nhi thật sự có thể không quan tâm, mạnh mẽ đến thải bổ.
Chủ yếu là, với thực lực hiện tại của Ôn Tri Hành, tạm thời không thể nguyền rủa Khâu Oanh Nhi được.
Chờ cảnh giới của hắn đột phá tới Khí Động Cảnh, có lẽ sẽ có cơ hội.
- Xem như ngươi may mắn.
Ôn Tri Hành cười cười.
Kế hoạch trả thù, tạm thời bỏ xuống.
Tuy nhiên, nếu là thỉnh thoảng nguyền rủa một hai cái hẳn là không thành vấn đề, còn rất sảng khoái.
Không chọc điên Khâu Oanh Nhi là được.
- Đổi người khác đi.
Ôn Tri Hành suy nghĩ một chút.
Mỗi ngày có thể nguyền rủa một lần, cơ hội này không thể lãng phí.
Dù sao thân thể tốc độ khôi phục thân thể hắn nhanh.
Trước tiên nguyền rủa một người, sau đó bắt đầu một ngày tu luyện.
Một bên chữa thương một bên tu hành Trường Thanh Chân Quyết, cuộc sống gia viên an nhàn này cũng rất có cảm giác mới mẻ.
Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm, rất nhanh liền chọn được một người may mắn.
- Liền ngươi, Vân Tâm Nguyệt, Vô Vọng Pháp Chú!
- Dám để cho ta xoa chân đúng không, đây chính là cái giá tiền khác!
- -
- - Phốc!
Vân Tâm Nguyệt đang bế quan đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng mở to mắt.
Khóe miệng có máu tươi chậm rãi chảy xuống.
- Đây?
Cảm nhận được bên môi ấm áp, Vân Tâm Nguyệt không tự chủ được đưa tay lau miệng, đỏ tươi trước mắt làm cho nàng ngạc nhiên.
- Có chuyện gì thế này?
Trong ánh mắt Vân Tâm Nguyệt hiện lên một tia mê mang.
- Ta.. Sao lại.. hộc máu?
Trong lúc bế quan nàng tựa hồ còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra.
Không đợi nàng hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Giây tiếp theo.
Nàng liền nhận ra một cỗ lực lượng quỷ dị xuất hiện ở trong cơ thể nàng.
Lực lượng quỷ dị này dường như trống rỗng xuất hiện, làm cho người ta không thể phát hiện.
Chuyện gì xảy ra!
Vân Tâm Nguyệt trong nháy mắt tỉnh táo, quá sợ hãi.
Khí tức trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn, linh khí nghịch lưu, khí huyết cuồng trào.
Máu tươi không khống chế được từ trong miệng tuôn ra.
- Ảo giác? Là tẩu hỏa nhập ma sao?
Vân Tâm Nguyệt khẩn trương.
Nàng vừa mới đột phá tới Quan Tưởng Cảnh, sao lại tẩu hỏa nhập ma?
Đang lúc nàng nghi hoặc không thôi, mọi thứ trong cơ thể bắt đầu khôi phục bình thường.
Cỗ lực lượng quỷ dị kia nhanh chóng biến mất không thấy.
- Này?
Vân Tâm Nguyệt nhíu mày.
Mọi chuyện đã kết thúc trước khi nàng ấy kịp phản ứng.
- Không giống tẩu hỏa nhập ma, hình như là.. lực nguyền rủa..
Lần này, Vân Tâm Nguyệt mới phản ứng lại.
Nàng cũng tu hành qua một ít phương pháp nguyền rủa, chẳng qua tương đối dễ hiểu, cũng không chuyên tinh.
Dù sao các loại bí pháp nguyền rủa đều phải trả giá thật lớn.
Không đến vạn bất đắc dĩ, người bình thường cũng sẽ không thi triển.
Mất nhiều hơn được.
- Kỳ lạ, rốt cuộc là ai sẽ thi triển nguyền rủa với ta? Loại nguyền rủa lặng lẽ này không phải tu sĩ bình thường có thể thi triển.
Trong đầu Vân Tâm Nguyệt suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn.
Nhân tiện, nàng đem những chuyện xấu mình đã làm mấy năm nay đều nghĩ lại.
Nhưng mà sau một phen suy tư, phát hiện mình hẳn là không có đắc tội đại nhân vật gì.
- Là Chính Dương Tông? Không đúng.
Vân Tâm Nguyệt nhíu mày.
Chính Dương Tông hẳn là không có ai tu hành nguyền rủa chi pháp.
Công pháp Chính Dương Tông chí dương chí cương, cùng bí pháp bực này quả thực chính là hai cái cực đoan.
Hơn nữa nếu thật sự là người của Chính Dương Tông, nàng hiện tại hẳn là đã chết.
Chỉ thi triển một lát như vậy, là đang cảnh cáo ta cái gì sao?
Vân Tâm Nguyệt lại mê mang.
Không hiểu a.
Nghĩ mãi mà không hiểu.
Rất nhanh, nàng liệt kê từng nhân tuyển khả nghi trong Vạn Diệu Cung, thậm chí những người Ma đạo tông môn khác cũng thêm vào.
Vân Tâm Nguyệt trăm triệu lần không nghĩ tới người nguyền rủa, lại là Ôn Tri Hành.
- Mặc kệ, trước củng cố tu vi rồi nói sau.
Vân Tâm Nguyệt sau một phen suy đoán, vẫn như cũ không rõ ngọn nguồn, chợt lựa chọn lần nữa bế quan.
Nàng vừa đột phá không lâu.
Vẫn là củng cố cảnh giới trước là quan trọng nhất.
Những thứ khác chờ nàng xuất quan rồi nói sau.
* * *
Bên kia.
[Ngươi dùng Vô Vọng Pháp Chú nguyền rủa Vân Tâm Nguyệt, đối phương đã bước vào cảnh giới Quan Tưởng, cảnh giới chênh lệch quá lớn, nàng bị thương nhẹ, ngươi bị trọng thương.]
- Tính sai rồi.. Vân Tâm Nguyệt không ngờ đã đột phá..
Ôn Tri Hành lấy tay lau máu trào ra từ khóe miệng, khẽ nhíu mày.
Tinh huyết trong cơ thể điên cuồng xói mòn.
Hắn biết Vân Tâm Nguyệt đi bế quan tu luyện.
Nhưng không nghĩ tới Vân Tâm Nguyệt đã đột phá, bước vào cảnh giới thứ tư, Quan Tưởng Cảnh.
Chênh lệch giữa hai bên có chút lớn.
Giống Khâu Oanh Nhi tuy là cảnh giới thứ ba, nhưng cũng thuộc về Hóa Khí tam cảnh, cắn trả cũng không thái quá như vậy.
Vốn dĩ muốn lừa người ta một tay, kết quả thiếu chút nữa liền lật xe.
- Ta hình như đã quen với cảm giác bị trọng thương rồi, chỉ là hơi đau.
Ôn Tri Hành khó khăn đứng dậy cười cười.
- Chỉ là trọng thương, vấn đề không lớn.
- Nghỉ ngơi một chút, là tốt rồi.
Nhưng mà, sử dụng Vô Vọng Pháp Chú phải cẩn thận một chút.
Ôn Tri Hành thầm nghĩ.
Lập tức kéo thân thể trọng thương bắt đầu tu hành.
Đồng thời, hắn bắt đầu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra gần đây và suy nghĩ về chính mình.
Hắn nghĩ tới Chính Dương Tông, lại nghĩ tới Vạn Diệu Cung.
Nghĩ tới Phượng Nhược Ly lấy lòng, cũng nghĩ tới Khâu Oanh Nhi ngoan độc.
- Ta sai rồi, ta không nên sợ đông sợ tây.
Có lẽ là cảm giác đau đớn kích thích, đầu óc của hắn vô cùng thanh tỉnh.
Nhìn lại kinh nghiệm trong thời gian này.
Ôn Tri Hành phát hiện mình quá sợ chết.
Trên thực tế, hắn căn bản sẽ không chết.
Người Vạn Diệu Cung chỉ muốn khống chế hắn, sẽ không để cho hắn chết.
- Ta muốn làm chính là mượn lực đánh lực.
Đầu óc Ôn Tri Hành càng lúc càng thanh minh.
- Phượng Nhược Ly đã muốn mời chào ta, cũng không phải là không được..
Phượng Nhược Ly cùng Tư Nam Yên quan hệ rõ ràng không tốt.
Bằng không cũng không cần phải cướp người.
Về phần Mục Vân Thanh kia, có hợp tác hay không đều do một ý niệm của ta..
Suy nghĩ trong đầu Ôn Tri Hành không ngừng lưu chuyển.
Bất tri bất giác, sống lưng của hắn trở nên vô cùng thẳng tắp, thương thế cũng khá hơn rất nhiều.
Hô..
Ôn Tri Hành phun ra trọc khí thật dài.
Tinh thần sảng khoái.
Hắn vươn tay, hơi hơi nâng lên, giống như muốn nắm giữ lấy vận mệnh kia!
* * *
Liên tiếp ba ngày.
Ôn Tri Hành đều ở trong phòng tu hành.
Tu hành Trường Thanh Chân Quyết không tính là quá khó khăn.
Tuy nhiên mấy ngày công phu, hắn đã mơ hồ có cảm giác sắp đột phá.
- Tiến độ khả quan.
Tất cả đều liên quan đến cơ thể và nhận thức của hắn.
Sau nhiều lần niết bàn như vậy, tư chất thân thể của hắn sớm đã không thua một ít thiên tài.
Thậm chí còn có thể vượt qua.
Lại có ngộ tính gia trì này, tu hành lên, tốc độ tự nhiên là nhanh.
- Tối đa năm ngày, hẳn là có thể đột phá tới tầng thứ hai, đến lúc đó lại là thọ nguyên mười năm.
Ôn Tri Hành rất hài lòng, lúc này hắn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
- Tu hành nhiều ngày như vậy, cũng nên ra ngoài đi dạo một chút.
Mấy ngày nay đều không có người tới cửa, hắn tổn thất không ít Mảnh Vỡ Tạo Hóa.
- Khoan? Chờ một chút.
Đột nhiên, Ôn Tri Hành nhớ tới.
Chính mình hiện tại có Nghịch Mệnh Huyết Thân, có thể hay không để cho Huyết Thân len lén đi ra ngoài, thay mình đi thu thập Mảnh Vỡ Tạo Hóa?