Tiên Tử, Xin Giúp Ta Trường Sinh

Chương 107: Mang Vương Thủ Chân Trở Về




- Ngươi là ai?

Đúng lúc này, một đạo ma ảnh trong lồng giam bỗng nhiên mở ra hai mắt.

Ánh mắt sắc bén giống như tia chớp bắn ra.

Hoa Hữu Dung nhắm mắt làm ngơ, miệng cười nhạo:

- Chậc, đường đường là ma tướng cảnh giới thứ năm lại bị nhốt ở đây, bị người ta coi như gia súc mà nuôi.

- Ngươi muốn chết!

Lời vừa nói ra, những ma ảnh khác cũng đột nhiên mở mắt.

Bùm!

Sau một tiếng nổ vang lên, một cỗ lực lượng khủng bố cường hãn mà âm trầm từ trong lồng lao ra.

- Tiểu Đạo Nhĩ!

Hoa Hữu Dung hừ lạnh một tiếng, giữa lông mày đột nhiên hiện ra một tia đỏ thắm.

Ong!

Một cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ quét qua nơi này.

Những ma ảnh cảm nhận được một cỗ uy áp hùng vĩ từ trên trời giáng xuống, cảm giác ngột ngạt và tuyệt vọng tràn ngập cơ thể chúng.

- Đệ.. Đệ.. Lục cảnh.. Ngươi.. Rốt cuộc là ai!

Chúng ma ảnh thần sắc hoảng sợ.

- Ta là ai?

Hoa Hữu Dung lập tức thu hồi thần hồn lực, khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, lộ vẻ say mê đỏ mặt nói:

- Các ngươi có muốn lật đổ Chính Dương Tông này không?

- Lật đổ Chính Dương tông?

Chúng ma ảnh sửng sốt.

Chợt phản ứng lại, thì ra người trước mắt không phải người của Chính Dương Tông!

- Thần ta, ta có thể cứu các ngươi ra ngoài.

Hoa Hữu Dung mỉm cười quyễn rũ, đôi mắt nàng tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, giống như hai ngôi sao, rực rỡ chói mắt.

- Có thể đi ra ngoài..

Chúng ma ảnh nhất thời kích động, nhưng để cho bọn họ thần phục, lại không cam lòng.

- Chẳng lẽ nói, các ngươi muốn tiếp tục sống như súc sinh.

Đôi mắt Hoa Hữu Dung mở lớn, trên người cũng hiện ra ma khí.

Là người trong Ma đạo, công pháp tu hành tự nhiên hoặc nhiều hoặc ít có liên quan đến Ma tộc này.

- Ma khí!

Chúng ma ảnh thấy thế, tựa như hạ quyết tâm, cái đầu vốn cao ngạo hơi cúi xuống, nói:

- Chúng ta.. nguyện ý thần phục!

Trên mặt Hoa Hữu Dung chợt nở ra nụ cười rạng rỡ.

- Tốt lắm.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn lợi dụng ma ảnh ở đây để luyện chế Ma Chủng Đạo Tâm.

Để mình có thể khống chế được người của Chính Dương Tông.

Kết quả, nàng nhận thấy dường như có một luồng khí mạnh mẽ phát ra từ sâu bên trong nơi này.

Sau đó mới vội vàng đến đây để kiểm tra.

Chính vì sự tồn tại của những Ma tộc cảnh giới thứ năm này, nơi đây mới có ma vật cuồn cuộn không ngừng sinh ra.

* * *

Bên kia, đoàn người Ôn Tri Hành vẫn chém giết ma vật.

Nhiệm vụ của mọi người đã sớm hoàn thành, nhưng vẫn tiếp tục chém giết.

- Sao còn chưa về.

Ôn Tri Hành nhíu mày càng sâu.

Hoa Hữu Dung tại, hắn phiền, Hoa Hữu Dung không tại, hắn càng phiền.

- Vương sư đệ, ngươi làm sao vậy?

Lý Minh Đức ở một bên kỳ quái hỏi.

- Không có việc gì.

Ôn Tri Hành lắc đầu.

- Chư vị sư đệ, chúc mừng, nhiệm vụ hoàn thành.

Đúng lúc này, thanh âm Hoa Hữu Dung truyền đến, xuất hiện ở phía sau mọi người.

Mọi người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt chưa nói xong.

Lúc này, bọn họ đã chém giết mấy con Huyền Thiết Ma, gần như có thể luyện chế được một món linh khí.

Có thể nói thu hoạch tương đối phong phú.

Nhưng hai mắt Ôn Tri Hành nheo lại.

Hoa Hữu Dung biến mất lâu như vậy, rốt cuộc đi nơi nào.

Sau một khắc, đã thấy trên mặt Hoa Hữu Dung lộ ra ý cười khó hiểu.

- Không tốt.

Ôn Tri Hành nhận thấy không đúng, trực tiếp đưa tay vào lòng.

Răng rắc!

Hắn bóp nát khối ngọc phù Vũ trưởng lão cho.

- Chư vị sư đệ vất vả rồi.

Hoa Hữu Dung cười nhẹ nhàng, ánh mắt nhu hòa đảo qua người mọi người.

- Đa tạ sư tỷ hộ đạo.

Mọi người vội khom người hành lễ.

Nếu không phải có Hoa Hữu Dung tại, bọn họ sẽ không dám đi sâu như vậy.

Hoa Hữu Dung hai mắt hơi híp lại, lòng bàn tay bỗng dưng xuất hiện một đoàn hỏa diễm màu mực.

Trong lòng Ôn Tri Hành nhất thời rùng mình.

Quả nhiên, Tư Nam Yên muốn xuống tay với bọn họ!

- Yêu nghiệt lớn mật! Dám can đảm đả thương đệ tử Chính Dương Tông ta!

Đúng lúc này, trong hư không vang lên một tiếng hừ lạnh.

Bùm!

Một đạo thân ảnh trên không trung không ngừng lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trước người mọi người.

- Sao lại..

Sắc mặt Hoa Hữu Dung khẽ biến, lòng bàn tay lật lên, ngọn lửa màu mực ẩn trong lòng bàn tay.

Ôn Tri Hành nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn là Vũ trưởng lão a.

Quả nhiên đến rồi.

Sau một khắc, Vũ trưởng lão râu tóc bạc trắng vẻ mặt uy nghiêm xuất hiện giữa không trung.

Linh khí trên người lão chấn động, tỏa ra uy áp cường đại.

- To gan!

Thần thức Vũ trưởng lão đảo qua bốn phía, miệng lại quát lớn.

- Vũ trưởng lão?

Những người khác đều ngạc nhiên, làm sao vậy?

Chỉ có Hoa Hữu Dung thần sắc ngưng trọng, chẳng lẽ nói mình bại lộ sao..

Nghĩ như vậy, nàng nảy sinh ác ý.

Đã như thế, vậy thì không trách được của nàng.

- Kế hoạch có thay đổi, động thủ đi!

Một tin tức bị nàng truyền ra.

Nàng vốn không muốn động thủ với Vũ trưởng lão.

Nhưng lão tự mình đưa tới cửa, vậy thì không có biện pháp.

Đúng lúc này, Vũ trưởng lão cũng ngây ngẩn cả người.

Chuyện gì xảy ra, sao tất cả mọi người đều tốt?

Hiện trường hơi trầm mặc.

Những người khác cũng là mắt to trừng mắt nhỏ.

Không biết là chuyện gì.

Trong lòng Vũ trưởng lão nổi giận, ngươi là đang trêu trọc ta sao?

- Khặc khặc khặc! Không hổ là trưởng lão Chính Dương Tông, cảm giác lại nhạy bén như vậy.

Đúng lúc này, một trận cười quái dị vang lên.

Chỉ thấy mấy con ma vật dáng người khôi ngô, mặc áo giáp xuất hiện trong bóng tối.

- Các ngươi là..

Sắc mặt Vũ trưởng lão nhất thời ngưng trọng.

- Chúng ta là ai?

Ma vật hình người quát lạnh, thanh âm nham hiểm làm cho người ta sởn gai ốc,

- Giam giữ chúng ta nhiều năm như vậy, ngay cả chúng ta là ai cũng quên sao?

- Các ngươi.. Không tốt, đi mau!

Vũ trưởng lão nghe vậy, nhất thời biến sắc, hét lớn với những người khác.

Nhưng mà, không còn kịp rồi.

Chỉ thấy một đạo ma vật hình người vung tay lên.

Giữa không trung, một đạo hàn quang hiện lên.

Phốc xuy!

Mấy cái đầu trực tiếp phóng lên cao, trên mặt lộ ra vẻ khó tin!

Ôn Tri Hành sớm nhận ra không đúng, đưa tay túm lấy một người, tránh được hiểm trở.

Nhưng những người khác đều né tránh không kịp, trong nháy mắt mất đi sinh mệnh.

- Sao.. sao lại..

Lý Minh Đức nhặt về một mạng nhất thời sắc mặt trắng bệch.

- Đi thôi!

Ôn Tri Hành cũng phát lạnh trong lòng, lập tức chạy như điên không quay đầu lại.

Hôm nay mình thật đúng là gặp vận may.

Lại là Tư Nam Yên, lại là Ma tộc gì đây.

Mẹ nó, Chính Dương Tông sao lại nguy hiểm như vậy chứ!

Lý Minh Đức kịp phản ứng, cũng muốn chạy, nhưng đã không kịp.

Một đạo thân ảnh ngăn cản đường đi của gã.

- Hoa sư tỷ?

Lý Minh Đức sửng sốt, gã không hiểu.

Hoa Hữu Dung vì sao ngăn trở đường đi của mình.

- Ở lại đi!

Hoa Hữu Dung cười quyến rũ một tiếng, búng tay bắn ra, một ngọn lửa màu mực trực tiếp đâm vào mi tâm của gã.

- A!

Lý Minh Đức chợt phát ra tiếng gào thét thống khổ.

Mặc sắc hỏa diễm từ trong cơ thể tuôn ra, đem gã trực tiếp biến thành một hỏa nhân.

Nhưng mà thân thể của gã lại không hao tổn, những ngọn lửa kia, trực tiếp ngưng tụ thành từng dấu ma văn khắc ở quanh thân của gã.

Cuối cùng tất cả hỏa diễm thu lại, hóa thành một hạt giống, đầu nhập vào trong thức hải.

Lý Minh Đức đầu óc chấn động, thân thể mềm nhũn, trực tiếp rơi vào hôn mê.

- Hoa Hữu Dung, ngươi!

Vũ trưởng lão nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cũng run lên.

Cái quái gì thế này?

- Hoa Hữu Dung? Ta cũng không phải.

Hoa Hữu Dung che miệng cười duyên, trong ánh mắt lại lộ ra lãnh ý, chợt đối với một đạo ma ảnh hình người trong đó mở miệng,

- Đi, đem Vương Thủ Chân kia mang về!

- Lần này, một người cũng đừng hòng chạy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.