Tiên Trúc

Chương 23: Tạp công tiểu đồ




Edit: MNMC

Lâm Hoà Thuận - một tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có, giờ đây đang rất hạnh phúc khi trở thành người làm công cho cửa hàng luyện khí. Tính ra thì một tháng có thể kiếm năm trăm linh châu, một năm đóng tiền thuê nhà có thể nhiều ra mấy viên linh thạch hạ phẩm. Mặc dù nàng cũng muốn mau mau kiếm thêm linh thạch đi cứu cha mẹ nhưng việc gì cũng phải từng bước một thôi.

Bầu trời ở Ma Giới rất kỳ lạ, vào ban ngày trên trời có một vầng trăng tròn rất lớn. Ban đêm trăng tròn lặn xuống, vô số vì sao mọc lên. Về cơ bản không có sự khác biệt giữa ngày và đêm nhưng điều này vẫn Hoà Thuận chưa thích ứng kịp.

Sáng sớm trăng tròn vừa mọc lên phân nửa thì Hòa Thuận đã bắt đầu làm việc. Nàng trước đem trong tiệm quét tước một hồi, sau lại lau dọn pháp khí khiến chúng bóng loáng cả lên rồi đợi Ông Tuyết - con gái chủ tiệm đi ra phân việc.

Ông Tuyết lớn hơn Hoà Thuận bao nhiêu tuổi cũng không rõ, chỉ là ban đầu Hoà Thuận cho rằng nàng ta còn trẻ, ai ngờ nói chuyện một hồi mới phát hiện Âm Chi đan có tác dụng khác chính là phá huỷ hệ thống lão hoá của cơ thể, vậy nên Ông Tuyết mới nhìn trẻ như vậy. Nàng ta cũng không nói mình bao nhiêu tuổi, chỉ biết đã ở Phong Vô thành mấy chục năm.

Hòa Thuận nghĩ đến bộ dáng của mình khi chết già, không biết nên vui hay buồn. Vui là có thể ở mãi bộ dáng 14 tuổi này, buồn là nhìn nàng " như thế này " thật sự cũng chả cao hứng là bao.

Ông Tuyết đã ở Phong Vô thành quá lâu khiến màu da nàng bị ăn mòn trông rất nhợt nhạt. Chắc sau này Hoà Thuận cũng giống nàng ta, da tái nhợt như người chết... Cho nên tốt hơn hết là tập trung làm việc kiếm tiền, không nên nghĩ ngợi gì nữa.

"Ông Bá thế nào còn chưa dậy?" Hoà Thuận đã làm xong công việc trong tay, nàng có chút buồn chán muốn tìm gì đó để làm, không muốn người ta cho rằng nàng nhàn rỗi vô dụng.

Thấy Hoà Thuận vẫn đang làm việc, con gà xương đen ngồi xổm trên giá treo tài liệu luyện chế ở sân sau. Hoà Thuận thấy nó đen quá nên đặt tên là Tiểu Hắc.

Ông Tuyết lấy ra năm mươi hạt linh châu, đưa cho Hoà Thuận, nói: "Cha ta đang luyện một miếng da linh dương đầu bò, chắc là gần xong rồi. Ngươi đến cửa hàng rau củ ở đầu phố mua một miếng thịt đi. Mua thêm ít đậu rêu nữa, chúng ta sẽ ăn món này vào buổi trưa."

Hoà Thuận nhận lấy linh châu, nghi ngờ hỏi: "Chúng ta vẫn phải tự nấu ăn sao? Người ở đây không ăn tích cốc đan à?"

Ông Tuyết cười giải thích: "Tích cốc đan ở đây một lọ những một khối linh thạch, mà chỉ có mười lăm hạt. Hơn nữa chúng ta cũng không phải tu sĩ, nếu như chỉ ăn tích cốc đan thì dạ dày sẽ bị thoái hóa."

Hòa Thuận nghe qua liền hiểu, nhận lấy tiền liền hướng đầu phố chạy đi. Nói thật mặc dù tích cốc đan ăn tiện lợi nhưng chả có vị gì, mấy vị tu sĩ kia chắc là vì tiết kiệm thời gian nên mới ăn.

Chủ cửa hàng trên phố là một người đàn ông mập mạp tốt bụng, tất cả rau và thịt bán trong cửa hàng đều là của bộ lạc ông hoặc được săn bắt. Hàng về hai ba ngày một lần mà vẫn tươi rói.

Lúc này chính là thời điểm đắt khách, Hòa Thuận không dễ dàng gì mới chen vào được. Liếc mắt liền thấy thớt trên có rất nhiều thịt, tuy đều đỏ au nhưng có chỗ đậm chỗ nhạt. Phía dưới còn treo mấy con gà xương đen đã nhổ lông, hóa ra Ma Giới thật sự coi gà xương đen thành thịt để ăn.

"Lão bản, cắt một miếng sừng ngựa thịt, loại mềm nhất." Hoà Thuận chen vào hướng lão mập mạp nói.

"Tới đây, thịt ở đây đều mềm ngọt vô cùng, ta bán ngươi 10 viên linh châu." Ông chủ cười chào hỏi, từ miếng thịt sẫm màu nhất cắt ra rồi buộc dây lại ném cho Hoà Thuận.

Hoà Thuận trả mười viên linh châu sau đó đến cửa hàng tiếp theo để mua đậu rêu.

Chủ quầy rau là vợ của ông chủ béo, hai người nom rất giống nhau. Hoà Thuận tìm tới tìm lui trước quầy rau nhưng không tìm thấy loại nào giống đậu. Nàng đành nhìn bà chủ đang bận cân bát đĩa, nghe nói đi mua đậu rêu thì bà mới chỉ vào đống to bằng nắm tay trên giá rau.

Hoà Thuận đi tới thì thấy hạt đậu lớn bằng tận nắm tay nàng. Suy nghĩ một chút ở bên trong chọn lựa lấy bốn hạt tươi nhất rồi thanh toán đi về cửa hàng luyện khí.

Mới vừa đi vào Lâm Hoà Thuận liền nghe Ông Bá gọi to: "Hòa Thuận, ngươi đem đồ vật đặt ở phòng bếp đi. Sau đó dùng búa nhỏ đập nát đám dây leo răng hổ chất đống ở góc sân kia kìa, cẩn thận đấy, không được đập nát hết. Làm xong thì dùng nước rửa sạch lớp vỏ bên ngoài, chỉ để lại phần ruột trắng bên trong thôi nhé."

Hòa Thuận cầm thịt nói: "Ông Bá, thế cơm trưa ai nấu?"

"Tuyết Nhi nấu, chẳng lẽ ngươi còn biết nấu đồ ăn Ma Giới sao?" Ông bá không tin nhìn nàng, Hòa Thuận đành phải cười cười, nàng thật sự làm không được.

Đặt rau và thịt xuống bếp xong, nàng chạy ra sân đập nát dây leo răng hổ. Công việc này không hề dễ dàng như Hoà Thuận tưởng tượng, cái cây răng hổ này vừa khô lại còn cực kỳ cứng, Hoà Thuận phải làm rất cẩn thận mới không làm gãy nó.

Đến tận giờ ăn trưa Hoà Thuận mới đập được có 9 cái, làm Ông Bá mắng nàng một trận, nhưng Ông Tuyết làm món thịt này rất ngon nên Hoà Thuận cũng cảm thấy dễ chịu không ít.

Công việc chính của Hoà Thuận trong những ngày tới là xử lý các loại tài liệu, mặc dù chúng đều là tài liệu cấp thấp, nhưng nàng đã học được khá khá từ nó. Lại nói mấy bận Ông Bá nhờ nàng giúp đỡ trong quá trình tinh luyện, chỉ cần ném các vật liệu tương ứng vào lửa khi nó đủ độ nóng

Hoá ra luyện khí cũng giống chế tạo vũ khí ở Nhân Giới, trước đem các loại tài liệu xử lý tốt. Tài liệu khác nhau sẽ xử lý khác nhau, ví dụ như cây răng hổ cần phải nhổ bỏ đằng tâm bên trong, sau đó cho vào nước rồi dùng Trúc Cơ Chân Hoả nấu nhiều lần đến khi nó mềm ra. Còn với một số bột quặng thì dùng Trúc Cơ Chân Hoả luyện là có thể thành phòng giáp.

Chỉ cần đem linh lực rót vào tài liệu liền có thể tùy ý muốn vật liệu biến thành hình dạng mình mong muốn, còn có thể thêm thú đan vào để luyện khí. Đương nhiên đây là những gì Ông Bá nói, chẳng qua bọn họ quá nghèo nên không dùng tới thú đan thôi.

Hôm nay, một đôi song đao Ông Bá luyện chế bảy ngày cuối cùng cũng ra lò, tài liệu là một loại đá mặt trăng. Lấy phỏng đoán của Hoà Thuận thì đá mặt mặt trăng kia đẹp như vậy nhất định có thể luyện ra vũ khí như ngọc. Ai ngờ thẩm mỹ của Ông Bá quá tệ, luyện cái gì mà thành song đao xám xịt, rất chi tầm thường.

Thảo nào việc kinh doanh mới hẩm hiu như vậy, mặc dù vũ khí tốt đến đâu nhưng hình dạng lại quá xấu. Chắc chỉ có tu sĩ nghèo mới mua thôi, mấy người tu vi cao có khi còn chả thèm liếc mắt.

Trong hơn một năm này Hoà Thuận ngày nào cũng làm việc nặng nhọc, mệt gần chết. Thế nhưng bù lại thân thể nàng càng ngày càng tốt, người cũng trở nên mạnh mẽ, thực lực tăng lên.

Hỏi qua Ông Tuyết mới biết hoá ra thịt ma thú cũng có linh lực. Ăn trong thời gian dài sẽ giúp thân thể khoẻ mạnh, đương nhiên sẽ không biến thành hình dạng ma thú thế nhưng so với phàm nhân tố chất thân thể lại tốt hơn nhiều.

Sau khi biết rõ chuyện này, mỗi bữa nàng đều buông thả ra sức mà ăn. Làm hại Ông Bá trợn mắt mắng nàng doạ trừ lương lấy tiền mua thịt.

Mấy ngày nay Hòa Thuận vẫn đang nghiên cứu cặp dẫn linh găng kia, nếu như dẫn linh găng có thể hút linh khí xung quanh mà sử dụng đồ vật thì nó có thể khống chế pháp khí không?

Lâm Hoà Thuận đã thử qua nhưng linh lực của dẫn linh găng lại cực kỳ bé, căn bản không thể nào khống chế pháp khí được.

Nàng không thể không hỏi Ông Bá, Ông Bá chưa từng luyện pháp khí cho người phàm nên sau khi nhìn thấy thì bảo: "Không có tu sĩ bình thường nào làm loại chuyện này cả. Dùng phương pháp này để mượn linh lực chi bằng dùng linh lực của bản thân còn tốt hơn. Mặt trên dùng hắc thạch bì lợn cấp thấp nhất, kết hợp với đá thái bạch để hấp thụ linh lực. Mấy đồ vật ta luyện chế cũng dùng loại đá này, có thể hấp thụ linh lực rồi thả ra dễ dàng.

Hoà Thuận nghĩ đến một khả năng, lập tức hỏi: "Ông Bá, nếu chúng ta sử dụng da cao cấp và quặng cao cấp, liệu có thể luyện ra pháp khí điều khiển nhiều linh lực hơn không?"

Ông Bá không khách khí nói: "Chỉ cần ngươi trả phí gia công cùng nguyên vật liệu thì ta sẽ giúp ngươi luyện hóa. Ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì nhưng trông chờ vào nó thay vì linh lực của bản thân thì không nên hi vọng nhiều."

"Ông Bá, tiền lương của ta thấp như vậy, có thể lấy linh thạch ở đâu để mua nguyên liệu trả phí gia công cho ngươi. Ta còn chả biết mấy quặng đó có công năng gì." Hoà Thuận nghĩ thầm, ông già này tuy tu tiên mà sao đam mê tài vật thế.

" Mấy loại quặng đó chỉ cần tìm mua bản Luyện Khí Tạp Ký là biết hết công dụng, ngươi tìm gì cũng có. Còn tài liệu ma thú thì đi tới vực núi Lạc Dương mà tìm."Ông Bá hờ hững liếc nàng.

Hoà Thuận hiểu ý Ông Bá, có rất nhiều thực vật ma thú ở vực Lạc Dương bên ngoài phía tây có thể dùng làm công cụ luyện khí. Hơn nữa rất nhiều tu sĩ cấp thấp săn giết ma thú ở đó, họ hầu như chỉ lấy tài liệu quý giá, để lại tài liệu ít giá trị hơn.

Tuy đến đó nhặt được tài liệu có thể bán ra mấy chục viên linh châu nhưng may mắn mắn gặp một ít dược thảo cấp thấp cũng đổi được không ít linh thạch. Chỉ cần không gặp phải ma thú cấp cao, trở về liền có thể thu được kha khá tiền.

Trước đây Hòa Thuận lo lắng chính mình thân đơn lực mỏng, sợ có đi không có về. Hiện tại đã hơn một năm, mỗi ngày nàng đều ăn uống đầy đủ thành ra thân thể khoẻ khoắn lên, nàng có chút động tâm.

Nghĩ đến chính mình chưa tiết kiệm được nhiêu linh thạch, còn không bằng đi mạo hiểm một chút, khả năng còn cơ hội. Nhưng giờ nàng lại không có chút kinh nghiệm gì, nghĩ vậy nàng liền chạy đi tìm Ông Bá.

"Ông Bá, ngươi có thể mang ta đi Lạc Dương vực một lần không? Ta giúp ngươi, lấy được đồ vật gì ta cũng không cần, chỉ cần ngươi mang ta đi cùng là được."

Ông Bá nhìn nàng rồi tức giận: "Ngươi theo ta thì có ích gì, đây là ngươi muốn trộm sư sao?"

Hoà Thuận vội vàng nói: "Ông Bá, ta hiện tại mạnh mẽ như vậy, có thể vì ngươi cắt da cắt thịt, sau này nếu ta có thể một mình đi tới đó, ta thu thập tài liệu sẽ bán rẻ cho ngươi trước."

Ông Bá suy nghĩ một chút, nếu như gặp phải ma thú hung mãnh chỉ cần đem nàng làm mồi dụ, mình thì chạy trốn hoặc đánh úp phía sau cũng dễ hơn nhiều. Nghĩ vậy liền đáp ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.