Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 18: Tứ hoàng tử Trầm Lưu Quốc (3)




Đất nước thì không thể một ngày không có vua, thái tử đương triều là ta phải tạm thời chấp chính. Nhưng mà cũng cần phải giải quyết mấy con chuột ngo ngoe dã tâm trước đã.

Ngày xanh mây trắng trôi hững hờ, Ngũ hoàng tử Trầm Lưu Thiến - con trai duy nhất của Du Phi vì ham mê nữ sắc quá độ liền chết trên giường của tiểu thiếp mới nạp, thái tử tiếc thương hoàng đệ liền sắc lệnh phong " Vô Dục Vương " an táng tại hoàng lăng.

Nhìn người ngũ đệ trước mắt này, ta lại nhớ đến năm đó một tiểu hoàng tử nhỏ tuổi trắng trẻo xinh đẹp, miệng lưỡi trơn tru đến Đông Cung " thăm hỏi " ta hắn nói nào là mẫu phi nói ngươi là tên cướp vị trí thái tử của ta, mẫu hậu ngươi cũng là không biết liêm sỉ tranh sủng với mẫu phi ta, cả nhà ngươi đều vô sỉ như thế sao? sau đó cũng bồi thêm vài phát đạp về phía ta.

À thì cái người miệng lưỡi trơn tru xinh đẹp ngày nào giờ đây cũng đang nằm lặng im tại đây và vĩnh viễn nằm tại hoàng lăng tráng lệ nguy nga này.

Không bao lâu sau vì nỗi đau mất đi hài nhi Du Phi cũng thắt cổ tử tự với thước lụa trắng, muốn đi cùng với ngũ hoàng tử.

Tại Ngự Thư Phòng, day day mi tâm mệt mỏi, đã 2 ngày nay chưa được chợp mắt, cơ thể này cũng đến giới hạn rồi. Chiến sự Tây Bắc liên miên đã nhiều năm bây giờ vì nghe được tin tức giang sơn Trầm Lưu đổi chủ liền rục rịch đẩy mạnh tiến công, thành Tây Bắc cũng sắp không trụ được nữa rồi.

Ta buồn ngủ quá.....sao lại..... buồn ngủ....

Một bóng hình hắc y nhân chậm rãi lộ ra trước thư án, nhẹ nhàng nở nụ cười, là nụ cười của kẻ chiến thắng, ta là người cuối cùng, ta là người thắng cuộc.

Thân hình hắc y nhân theo ánh đèn trở nên vặn vẹo, người đó là Tứ. Kiềm chế sự run rẩy, phấn khích toát ra từ trong đáy lòng hắn nhè nhẹ đặt chủy thủ lên động mạch trên cổ người đang ngủ, chỉ một vết cứa thôi là giang sơn Trầm Lưu này sẽ là của ta...... hự!!!!!!

Người đang gục trên bàn chầm chậm ngồi dậy, mà hắc y nhân lại đang co ro nằm liệt dưới đất không ngừng hộc máu?

Ta lẳng lặng nhìn hắn, dùng khuôn mặt vô cảm nhìn hắn. Đây là kết cục của những người tâm bất chính, từ đầu tới cuối tự cho mình là thông minh, biên diễn ra một vở kịch coi mình là anh hùng cứu nước, kết cục lại là một tên tiểu nhân tâm địa bất chính.

Nhẹ nhàng đưa ly trà lên môi, khẽ nhăn mày, trà này nguội rồi cũng không còn thơm như lúc đầu, vở kịch này cũng không còn cao trào như lúc đầu cũng nên hạ màn rồi.

" Tứ ông biết không, thật ra từ năm ta 7 tuổi liền cảm nhận thấy có người luôn quan sát từng hành động cử chỉ của ta, điều này khiến ta vô cùng khó chịu. Sau đó Điệp Y kể lại chuyện tình của ông và mẫu hậu, ta càng chắc chắn người này là ông! Vì đạo ánh mắt ông đặt trên người ta không chỉ có giám sát còn có một chút tình cảm phức tạp nào đó. Cho nên khi đó ta liền nghĩ kế dụ ông ra ngoài ánh sáng, là ta sai Điệp Y đi lấy khăn tay của mẫu hậu, cũng là ta sao chép lại chữ của mẫu hậu, nói đến đây chắc ông cũng tự hiểu. Hơn nữa thôi tỏ vẻ nam nhân si tình đi, đến chiếc khăn tay đã bị đánh tráo cũng còn không biết. Chiếc khăn lúc đầu là không có độc, sau đó ta đã đổi chiếc khác, hàng ngày vuốt ve nó mà ông không nhận ra sao? "

Nói xong nhẹ liếc về phía người nằm dưới đất kia, giờ phút này trông hắn thật thảm hại đây chính là hậu quả cuộc việc thua cuộc, một lần thua đánh đổi lại bằng tính mạng.

Nhẹ nhàng thở dài:" Ông biết không ngay từ lúc đầu ông không nên tin ta, giang sơn này chỉ có thể là họ Trầm Lưu! không là giang sơn này mang họ của Phụng Kỳ ta!!! thật tiếc rằng ông không nhìn thấy được ta thống nhất tam quốc như thế nào! Thống nhất giang sơn và lưu danh sử sách là đất nước Trầm Lưu Phụng Kỳ ta sáng lập ra".

Người trên đất thất khiếu chảy máu trông vô cùng đáng sợ, đã không còn hơi thở. Lại giải quyết xong một con chuột rồi, còn một con cuối cùng, thất đệ ta phải làm gì với thân thể quanh năm " bệnh tật quấn thân " của đệ đây?

Năm 983 sau cung biến, Thái tử đăng cơ lấy niên hiệu là Tĩnh Hiên Đế, cho đến khi xưng vương tất cả triều thần vẫn không hề biết tên húy của thái tử, sử sách lưu danh cũng chỉ ghi năm chữ Tĩnh Hiên Đế kí sử.

Tĩnh Hiên Đế chỉ dùng một năm thay đổi hoàn toàn các chính sách cũ, khuyến khích thương nhân làm ăn, mở rộng giao ban giữa các nước, chỉ một năm vỏn vẹn dẹp yên quân man di Tây Bắc, mở rộng khai thác tài nguyên bờ cõi lãnh thổ, đưa Trầm Lưu Quốc ngang hàng sánh vai với Phượng Quốc và Tề Quốc hùng mạnh.

Để thể hiện sự hòa nghị của Trầm Lưu Quốc, Tĩnh Hiên Đế phái thất hoàng tử, cùng với lục hoàng tử lần lượt tới kết giao hảo liên minh với hai nước láng giềng.

Phượng Quốc à, một đất nước hội tụ những anh tài, ta nên xử lý nó như thế nào nhỉ???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.