Tiền Triều Cửu Công Chúa

Chương 17: Tứ hoàng tử Trầm Lưu Quốc (2)




Ta dùng 2 năm để học tất cả những gì mà Tứ truyền dạy, ta biết hắn vẫn còn giấu một số con át chủ bài, người có tư tâm vẫn là luôn dễ nắm bắt.

Lại dùng 2 năm để xây dựng thế lực tử sĩ, ta năm nay 14 tuổi, chỉ còn một năm nữa các người sẽ được nếm trải cuộc sống giống như chó mất nhà, sống không bằng chết!

Năm 982, nội bộ hoàng cung Trầm Lưu Quốc náo loạn biến động mạnh, hoàng đế Trầm Lưu Ngạn đã bắt đầu xuống tay với thế lực của phủ thừa tướng, điển hình là vây cánh của phủ thừa tướng dần dần bị triệt hạ, người về quê an hưởng tuổi già, người xung quân ra biên cương, tham ô đổ đốn tất cả các tội trạng của thừa tướng cũng đồng thời bị nêu lên.

Mà thừa tướng Tần Khởi cũng chỉ im lặng nghe hoàng đế lần lượt liệt kê tội danh của hắn, không phản biện cũng không nhận tội, thái độ vô cùng ngạo mạn.

Hoàng đế vô cùng giận dữ liền đem thừa tướng nhốt vào đại lao chờ ngày xét xử!

Đêm xuống hoàng cung Trầm Lưu Quốc dường như bao trùm bởi sự lạnh lẽo cùng âm u của tử khí.

Trên Đại Điện hoàng đế ngồi trên Long ỷ nhẹ nhàng uống trà chờ con mồi sập bẫy, bên ngoài lại là một luồng tử khí, xác chết la liệt, máu chảy thành sông phe đảng thời tướng đã chém giết tới ngoài cửa Càn Thừa Cung. Mở một đường máu, Tần Khởi đạp cửa đại điện tìm kiếm một thân ảnh màu vàng nhưng chào đón hắn lại là hàng ngàn lớp lớp binh sĩ, bên ngoài cũng hàng ngàn lớp Cẩm Y Vệ, trên các bờ tường cửa cung cũng là nhiều lớp cung thủ chờ sẵn. Mà hoàng đế lại đứng phía bên ngoài sau cùng.

Tần Khởi nhếch mép dõng dạc nói:" Hỡi các binh sĩ anh dũng, ta Tần Khởi là người oan có đầu nợ có chủ, ta chỉ cần cẩu hoàng đế kia thôi, ta phải giết hắn tế cho linh hồn của muội muội ta dưới suối vàng, tên cẩu hoàng đế này không chỉ giết thê tử kết tóc của mình lại còn muốn vu oan cho Tần Gia, hắn hôm này nhất định phải chết dưới kiếm của ta".

Nghe xong lời này hoàng đế cũng cất giọng cười:" Tần Khởi ơi Tần Khởi ngươi lấy lý do tạo phản cũng quá gượng ép rồi đấy, ngươi nghĩ Cẩm Y Vệ của Trẫm lại chỉ vì mấy lời nói vớ vẩn của ngươi mà quỳ dưới chân ngươi gọi ngươi một tiếng bệ hạ sao?"

Tần Khởi cười lạnh nhìn quét một vòng:" Vậy, hôm nay tại đây phải máu chảy thành sông rồi!!! GIẾT!!!!!".

Nhìn thế cục liền thấy người yếu thế chính là Tần Khởi nhưng không biết từ đâu hàng trăm hắc y vệ tinh nhuệ thiện chiến lao ra điên cuồng giết người. Chỉ một hắc y nhân cũng phải tốn đến 10 người mới có thể giết được, nhìn liền biết những cỗ máy giết người này đã được tôi luyện trong hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt.

Chớp nhoáng thế cục cũng dần đảo lộn người bị đặt vào thế hạ phong chính là hoàng đế, sắc mặt hoàng đế dần trở nên xanh trắng lẫn lộn, xen lẫn căm phẫn, con mắt đỏ ngầu dường như hận không thể một đao chém chết tên loạn thần nghịch tặc Tần Khởi.

Ở một nơi khác lại hoàn toàn là một sự đối lập, vị " thái tử " hữu danh vô thực kia lại đang ngồi uống trà với Tống đại tướng quân....

Hương trà bay bổng thơm nghi ngút lan tỏa khắp Đông Cung, nhấp một ngụm thưởng thức, quả là vừa thơm lại vừa ngọt đúng là trà tiến cống có khác Dung Phi thật sự rất biết thưởng thức.

Ta chầm chậm liếc nhìn người đối diện, là một đại tướng quân nên hắn luôn tỏa ra một chút anh khí, dũng mãnh nơi xa trường, thật đáng tiếc... ấy vậy lại là một tên không có đầu óc. Từ nơi xa trường phi về cứu giá theo mệnh lệnh của hoàng đế, nghe theo mệnh lệnh nhưng lại ngu ngốc chả hề nghĩ rằng năm đó vì hắn muốn ép ngươi từ bỏ vị hôn thê mà đẩy ngươi đi trấn giữ biên quan, không những vậy lương thực quân doanh đã lâu không tiếp tế, tình hình chiến loạn bỏ dở không lo toan, vậy mà muốn mang binh đi cứu hắn? Đúng là một tên ngu xuẩn.

Nhẹ khép mắt thu lại suy nghĩ ta đưa ra lời đề nghị:" Tống đại tướng quân, ta sẽ nói ngắn gọn thôi, hôm nay nếu ngươi nguyện ý đi theo ta ngươi sẽ là công thần, cùng với chiến sự phía Tây Bắc đồng thời sẽ được giải quyết. Nếu ngươi vẫn nhất quyết muốn tranh công đi hộ giá, vậy ngày mai đại tướng quân khu vực Tây Bắc cũng nên phải đổi rồi". Đoạn nói xong lại một ngụm trà tươi mát đưa lên miệng, hương thơm thoang thoảng ngấm vào trong miệng rồi lại dần dần hòa tan.

Hắn ngước mắt lên nhìn ta, ánh mắt sáng rực, xem ra cũng không phải ngu đến không còn thuốc chữa.....

Cùng lúc đó hắc y nhân xuất hiện thông báo:" chủ nhân, thế cục đã định".

Nhàn nhã đặt chén trà xuống, phủi nhẹ một lớp bụi vô hình trên vạt áo, ta chầm chầm bước đến Càn Thừa Cung.

Thế cục đã định, hoàng đế thua! Một lần thua cuộc trả giá chính là mạng sống của mình.

Khi ta bước đến phụ hoàng cũng đã đầu lìa khỏi cổ, haizzz đến muộn rồi cái chết đúng là quá nhẹ nhàng cho hắn thật không có sảng khoái.

Ta lại liếc mắt về phía người đang cầm đầu phụ hoàng diễu võ dương oai kia, môi khẽ nhếch thành một đường vòng cung hoàn hảo. Mọi thứ đều hoàn hảo.

Thôi thì lấy hắn thay cho phụ hoàng vậy, cũng là một ý tưởng không tồi.

Ta nhẹ đưa mắt về phía vị Tống tướng quân phía sau, khẽ nói:" Đến phần việc của ngươi rồi đấy, bắt giữ loạn thần tặc tử, lập công cho nước nhà".

Tống đại tướng quân liền lấy lại tinh thần, rút đao chỉ huy binh lính xông thẳng về phía Tần Khởi, chuyện xảy ra vô cùng quỉ dị tất cả những hắc y nhân lúc nãy công chiến hoàng đế bây giờ lại đều đứng một chỗ không cử động, không có ý định ra tay trợ giúp. Tần Khởi dường như cũng cảm giác được điều không đúng ánh mắt hắn lóe sáng. Một giây sau liền xông thẳng về phía của Tứ hô to:" Ngươi phản bội taaaaaaa, là ngươi, con chó như ngươi lại dám phản bội taaaaa".

Hắc y nhân cười khểnh đáp lời:" Con chó như ta cũng biết cắn lại chủ nhân của mình, vậy cũng phải là một con chó khôn ngoan rồi, hơn nữa còn ngươi, ngươi nhìn ngươi đi nhếch nhách như vậy lâm đến bước đường này? Hoài bão bao nhiêu năm ngươi ấp ủ chẳng phải cũng bại dưới tay ta sao? " kéo theo đó là một tràng tiếng cười man rợ, thỏa mãn có, đắc ý có, và cũng có trào phúng.

" Ngươi!!! con chó nhà ngươi, là ai năm xưa thu nhận ngươi dạy dỗ ngươi, là ai cho ngươi cơm ăn áo mặc để ngươi quay trở lại cắn chủ nhân mình một phát "

hahaahhaah hắn cười càng to hơn lần này là sảng khoái:" Ngươi nhặt ta về thu nhận ta không phải vì ta có ích sao? những năm qua những chuyện dơ bẩn ta làm cho ngươi còn ít sao? "

Hai thân ảnh giao chiến quyết liệt, hai kẻ thù không đội trời chung, một tiếng sấm rền rã vang lên trên bầu trời là trời chuẩn bị mưa.

Đi cùng với tiếng sấm chính là một kiếm xuyên tim, Tần Khởi khụy xuống, chết không nhắm mắt.

A thật là phiền não, lại mất đi một món đồ chơi rồi. Cảm thấy đau đầu ta đưa tay nhẹ bóp thái dương. Haizzz thôi vậy.... cũng lười chơi với các ngươi.

Một đêm gió tanh mưa máu chôn vùi thù hận cùng ân oán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.