Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 99: Tro cốt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau, từ sớm mọi người đã xuống sảnh dưới ăn sáng.

Cả bữa Ngộ Trừng như con rùa đen rụt đầu, cứ cúi gằm không dám ngẩng mặt lên, mũi cũng sắp chạm vào trong chén mì.

Bây giờ câu ta cực kì hâm mộ những người say rượu xong thì yên lặng đi ngủ, và những người có tửu lượng cao ngất.

Ký ức đêm qua như thể sợ cậu ta quên đi, từ khi tỉnh dậy cứ phát đi phát lại trong đầu cậu. Ngộ Trừng vừa mở mắt đã khóc lóc bi thương, bây giờ mua vé máy bay về nhà có kịp không?

"Tỉnh rượu?" Từ Chi Ngôn mở miệng, giọng điệu lạnh lùng, làm cho cậu ta giật bắn mình.

"Tỉnh, tỉnh rồi ạ!" Ngộ Trừng vội vàng đáp.

Từ Chi Ngôn nói: "Nếu có lần sau thì về nhà kế thừa trang trại nuôi heo của nhà đi." Giọng anh vô cùng bình tĩnh, như thể đang nói chuyện thường ngày.

Ngộ Trừng không dám nói gì, vẻ mặt không thiết sống chết căng da đầu mà đồng ý.

Ăn xong, mọi người được Lý Thân dẫn tới căn phòng xảy ra chuyện trong khách sạn.

Những phòng đó đều ở tầng 24, điều này khiến cho Lê Duệ Bạch cảm thấy rất kỳ lạ.

Dù là trên hành lang hay là trong phòng, bọn họ không hề thấy bất cứ chỗ cháy nào cả. Còn mùi khói Lý Thân miêu tả, bọn họ chẳng ngửi được tẹo nào.

Bọn họ đã kiểm tra thân phận và tin tức của khách bị biến mất, thấy có người ở hai ngày thì biết mất, có người ở một ngày thì biến mất.

Nhìn tới phòng vị khách gần đây nhất biến mất, Từ Chi Ngôn đứng trầm ngâm trước giường.

Thấy vẻ mặt anh ngưng trọng, Lê Duệ Bạch bèn hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Từ Chi Ngôn nói: "Nâng giường lên."

Ngộ Tịnh và Ngộ Trừng nghe vậy thì đi tới trước giường, luồn tay xuống dưới dùng sức nâng ván giường lên một khoảng.

Lê Duệ Bạch thấy bên dưới có thứ gì đó, hai mắt hiện lên vẻ tò mò. Thứ đó dày cộm, màu xám đậm. Một ít tro từ bên trong đổ ra ngoài, rơi xuống đất thành hình của một người đang nằm.

"Đây là cái gì?" Lê Duệ Bạch cảm thấy khiếp sợ.

Ngộ Tịnh ngồi xổm xuống, vươn tay quét lấy một ít tro đưa lên mũi ngửi, sau đó nhíu mày nói: "Là tro cốt của người."

Ngộ Trừng nghe thế sợ hãi lùi ra sau, tránh ở sau lưng Ngộ Minh, biết vậy thì cậu ta nên đi dạo phố với Từ Minh Sương mới phải.

Lê Duệ Bạch thân kinh bách chiến, chẳng sợ những thứ như thế này nữa. Nếu mà nhìn theo mặt tốt, bọn họ coi như cũng tìm được di thể của khách biến mất, vụ án khách trong phòng khách sạn đột nhiên biến mất cũng như thế mà được phá.

Sau đó bọn họ nhấc hết giường của các phòng lên, phòng nào cũng thấy tro hình người dưới gầm giường.

"Tại sao tro cốt của bọn họ lại ở dưới giường?" Lê Duệ Bạch khó hiểu.

Từ Chi Ngôn nhìn cô, chậm rãi nói: "Bọn họ tự chui xuống đó."

Lê Duệ Bạch ngạc nhiên: "Tự chui xuống gầm giường?" Tại sao bọn họ lại chui vào đó?

"Chắc là trốn thứ gì đó." Ngộ Tịnh nói.

Còn trốn gì- chắc chắn là mất thứ tà vật rồi.

Ngoại trừ tro cốt, bọn họ không tìm thấy thêm bất cứ điều gì lạ thường nữa.

Từ Chi Ngôn hỏi: "Anh nói mỗi lần lên tầng này đều ngửi được mùi cháy?"

Vẻ mặt Lý Thân hơi ngốc ra, nhưng tốt xấu cũng là người có nhiều trải nghiệm, vội vàng lấy lại tinh thần trả lời: "Đúng vậy. Lúc mới xây xong, rất nhiều công nhân đã phản ánh chuyện này nhưng khi đó kiểm tra xong không thấy chỗ nào dị thường. Vậy nên chúng tôi cứ như vậy cho khai trương, không ngờ mới khai trương một tháng đã xảy ra chuyện thế này."

"Vào giờ nào thì ngửi được mùi đó?" Ngộ Tịnh đứng một bên hỏi.

Lý Thân rũ mắt nghĩ lại, sau đó nói: "Chắc là 9, 10 giờ tối."

Từ Chi Ngôn nói: "Tôi cần xem đoan băng theo dõi của đại sảnh và hành lang tầng này."

Lý Thân há miệng định nói gì đó nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Từ Chi Ngôn thì vội vàng đi trước dẫn đường.

Tới tầng một, bọn họ theo Lý Thân tới phòng bảo vệ, Từ Chi Ngôn nói: "Mở ngày bọn họ vào ở, lúc 9 đến 10 giờ ra."

Xem xong đoạn băng theo dõi, Lê Duệ Bạch phát hiện những người trong phòng sẽ biến mất vào trong khoảng 9 đến 10 giờ tối.

Một số người đến ngày thứ hai mới biến mất là vì ngày đầu tiên họ không ở trong phòng lúc 9 đến 10 giờ.

"Chỗ này trước đây là một khu tập thể kiểu cũ đúng không?" Từ Chi Ngôn chắp tay sau lưng, hơi nghiêng đầu nhìn Lý Thân hỏi.

"Đúng vậy." Lý Thân tròn mắt ngạc nhiên, chỗ này đã bị phá dỡ từ sáu bảy năm trước, làm sao Từ Chi Ngôn biết được?

Lý Thân nhịn không nổi tò mò trong mình, bèn hỏi: "Làm sao ngài biết? Bấm đốt ngón tay ra ư?"

Từ Chi Ngôn nói: "Tra trên mạng."

Lý Thân: ".... "

Bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ, Lê Duệ Bạch mím môi cười.

Sau một lúc lâu, Từ Chi Ngôn đột nhiên hỏi: "Anh không được kế thừa chút gì từ cha mình à?"

Lý Thân vốn đang cúi đầu còn muốn dán luôn vào ngực mình, anh ta yên lặng trong chốc lát mới nói: "Chuyện này phải xử lý như thế nào?"

Từ Chi Ngôn cân nhắc, nói: "Đến tối lại tính, sau 8 giờ đến đây tìm tôi."

Lý Thân gật đầu, ra khỏi phòng bảo vệ, anh ta đi sau Từ Chi Ngôn, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Tối nay, có gặp mấy thứ gì đó không?"

Thấy Từ Chi Ngôn lắc đầu, anh ta thở phào nhẹ nhõ, nhưng lại nghe Từ Chi Ngôn nói: "Cũng không biết được."

Lê Duệ Bạch thấy vẻ tươi cười trên mặt Lý Thân lập tức biến mất. Anh ta nhấn thang máy giúp mấy người Từ Chi Ngôn, nhìn bọn họ dần khuất sau cánh cửa thang máy.

Về phòng, Lê Duệ Bạch hỏi: "Anh biết cha của Lý Thân sao?"

Từ Chi Ngôn gật đầu: "Rất lâu trước kia có gặp mấy lần. Năm đó cha Lý Thần có chút danh tiếng trong giới phong thủy. Dựa vào buôn đồ cổ lậu để kiếm tiền không chính đáng, ông ta định để Lý Thân kế nghiệp nhưng Lý Thân muốn đầu tư kinh doanh hơn. Sau đó trộm đồ cổ của cha anh ta bán đi lấy tiền khởi nghiệp, cuối cùng cha con hai người phá nát thể diện nhau, đoạn tuyệt quan hệ."

Lê Duệ Bạch nghe chuyện mà há hốc miệng.

Từ Chi Ngôn lấy một cái túi thêu mà xám trong vali ra đưa cho Lê Duệ Bạch: "Cầm theo cái gương này bên người, tối nay chắc sẽ dùng tới."

Lê Duệ Bạch nhận lấy, tròng lòng bỗng dâng lên dự cảm không tốt: "Tiên sinh, có phải anh biết ở đây xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Từ Chi Ngôn nhìn vẻ lo lắng phòng bị trên mặt Lê Duệ Bạch thì dở khóc dở cười: "Với em tôi lợi hại thế ư?"

Lê Duệ Bạch nói: "Trước kia rất nhiều lần đều vậy, con người phải vấp ngã mới khôn ra được."

Từ Chi Ngôn: ".... "

Còn chưa tới trưa, Lê Duệ Bạch và Từ Chi Ngôn thay quần áo chuẩn bị ra bãi biển gần khách sạn để đi dạo.

Thời tiết ở Hải Nam khá nóng, Từ Chi Ngôn vẫn mặc quần áo dài như cũ, bọn họ đi trên bờ cát vàng trông cực kì đối lập.

Nhưng mọi người xung quanh không hề để ý tới cách ăn mặc mà chỉ để ý tới gương mặt anh.

Lê Duệ Bạch nhìn những ánh mắt như hổ rình mồi xung quanh, nhịn không được bắt lấy tay Từ Chi Ngôn, đan mười ngón vào nhau tuyên bố chủ quyền.

Mặt trời Hải Nam sáng chói, vì vấn đề thể chất nên Lê Duệ Bạch khá thích mùa hè. Trời xanh, mây trắng, biển rộng, cát vàng, còn có Từ Chi Ngôn, tất cả mọi thứ đều tràn ngập cảm giác yên bình.

Xung quanh còn có rất nhiều cặp đôi chụp ảnh cưới, Lê Duệ Bạch bị thu hút cứ không tự chủ được mà nhìn về phía đó.

"Thích hả?" Từ Chi Ngôn hỏi.

"Gì ạ?" Lê Duệ Bạch mất một lúc với phản ứng lại, nói: "Hơi hơi, đại đa số con gái đều sẽ tưởng tượng về ảnh cưới của mình."

"Thích thì tôi sẽ chụp với em."Từ Chi Ngôn chầm chậm đáp: "Nếu như em nguyện ý."

Lê Duệ Bạch lập tức sững sờ, không biết phải trả lời như thế nào, lại nghe anh nói thêm: "Có thể gọi mấy người Từ Minh Sương và Ngộ Tịnh tới. Nghĩ lại, từ khi bọn họ đi theo tôi cũng chưa từng có bức ảnh chụp chung nào cả." Chính xác mà nói, là trừ những bức ảnh trên mạng bị người khác lén chụp, Từ Chi Ngôn chưa từng chính thức chụp bức ảnh nào cả.

Lê Duệ Bạch cảm thấy hơi tiếc nuối, mỉm cười nói: "Được đó."

Đằng trước có bán kem, Lê Duệ Bạch lôi kéo Từ Chi Ngôn tới. Ngay khi cô xoay người đi, trong mắt Từ Chi Ngôn lộ ra chút thương cảm nhưng chỉ trong tích tắc.

"Anh muốn ăn vị gì?" Lê Duệ Bạch chỉ vào menu hỏi: "Một cái vị dâu, một cái vị matcha."

Từ Chi Ngôn hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nhắm mắt lại."

Lê Duệ Bạch chẳng hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo nhắm mắt lại, sau đó trên môi truyền tới mềm mại ấm áp.

Cô mở mắt ra nhìn Từ Chi Ngôn, định nói gì đó thì thấy mấy người Từ Minh Sương từ đằng xa đi tới.

"Hai người có thể để ý chút được không, ở đây nhiều người như vậy." Từ Minh Sương đi tới, vô cùng tự nhiên lấy một cây kem trong tay Lê Duệ Bạch.

Mấy người đi cùng Từ Minh Sương đều bày ra vẻ mệt mỏi, vừa nhìn đã biết bị sai làm chân chạy vặt.

Từ Chi Ngôn nói lại một chút chuyện sáng nay cho bọn họ nghe.

Từ Minh Sương nói: "Khu tập thể cũ kia hình như có một trận hỏa hoạn lớn làm chết rất nhiều người. Chắc là có liên quan với nhau nhỉ?"

Từ Chi Ngôn không trả lời một đáp án chính xác, chỉ nói: "Đến tối rồi sẽ biết."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.