Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 61: Quỷ môn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quỷ môn quan là nơi nối liền giữa âm phủ và dương gian.

Mỗi tháng quỷ môn quan sẽ mở một lần để người chết trong tháng đó có thể bước vào luân hồi.

Ngày quỷ môn quan mở thường chọn một ngày từ ngày bảy đến ngày mười bốn trong tháng, ngẫu nhiên không có quy luật. Nếu là ngày lẻ thì là tử môn, ngày chẵn là sinh môn. Người sống có thể dựa vào tử môn và trận pháp để tới âm phủ, vong linh cũng có thể lần theo đường vòng vèo dưới hoàng tuyền trở lại dương gian.

Sinh môn nối tiếp với hoàng tuyền.

Đêm ngày bảy, khi mặt trăng lên cao quỷ môn quan sẽ mở ra, đặt trận pháp ở cửa chung cư Thánh Lâm, cứ vậy bước vào thì chung cư sẽ là âm phủ.

Giữa trưa cùng ngày, Từ Minh Sương làm một bàn đồ ăn thịnh soạn để đãi bọn họ. Cô rất ủng hộ chuyện Lê Duệ Bạch đi theo Từ Chi Ngôn vào quỷ môn. Từ xưa tới nay, tỷ lệ nam nữ cùng rơi vào hoàn cảnh vào sinh ra tử mà có tình cảm rất cao.

Còn vấn đề an toàn của Lê Duệ Bạch, có Từ Chi Ngôn ở bên không cần phải lo, hơn nữa còn có hai người Ngộ Tịnh đi cùng.

Chạng vạng, vì muốn giữ bí mật hành trình nên mọi người âm thầm lái xe tới bên ngoài chung cư Thánh Lâm.

Chung cư này có năm tầng, xung quanh bị các tòa nhà chọc trời vây quanh. Dù là ban ngày thì ánh mặt trời chiếu xuống đây vô cùng yếu ớt.

Sơn tường bên ngoài vì ẩm ướt lâu năm nên đã bong tróc từng mảng lớn, thậm chí còn có rêu xanh nấm mốc.

Kiểu dáng của chung cư là kiểu thịnh hành mười mấy năm trước, ngoài cửa sổ không hề có lưới chống trộm, trên trường bên ngoài cũng không thấy có cục điều hòa. Dây điện chằng chịt xen kẽ giữa những tầng lầu, ở cửa sổ tầng hai còn có dấu vết cháy xém của hỏa hoạn.

Trăng ngày bảy cong cong màu vàng nhạt như một con thuyền nhỏ, còn gọi là trăng lưỡi liềm.

Trận pháp hôm nay hơi khác, Kiến Năng lấy ra vài nén hương, cắm theo tám vị trí của bát quái trên đất, sau đó lấy ra một sợi tơ hồng quấn quanh đầu hương.

Từ Chi Ngôn lấy một đoạn tơ hồng màu đỏ, lấy dao cắt tay vuốt một đường lên tơ hồng đó, lại cắt nhỏ cột vào tay mọi người.

Tàn hương rơi trên mặt đất nhưng nhanh chóng biến mất. Lê Duệ Bạch còn chưa kịp định hình là có chuyện gì thì thấy điểm đỏ trên hương đã cháy tới chỗ tơ hồng.

Dây tơ hồng bắt lửa, Lê Duệ Bạch cảm thấy đoạn tơ hồng cột trên tay mình nóng lên. Ngay cả khi hương cắm trên đất đã cháy hết, độ ấm trên tay vẫn không tan biến.

Hương đã cháy hết nhưng trên mặt đất lại vô cùng sạch sẽ, không hề có chút tàn tro nào. Kiến Năng đứng trước mở cửa, mọi người cùng nhau bước vào, cánh cửa đột nhiên rầm một tiếng đóng lại. Lúc này Lê Duệ Bạch cảm thấy độ ấm ở đoạn tơ hồng nơi cổ tay lập tức biến mất, thay vào đó là từng cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể cô.

Bày trí bên trong chung cư cũ kĩ lỗi thời, vì nhiều năm không ai ở nên vô cùng bẩn thỉu sập xệ. Trên tường loang lổ vết nước bị thấm và nấm mốc, dưới đất thì rác rưởi chất đống bốc mùi hôi thối.

Bước vào trong này, Lê Duệ Bạch tưởng như mình đang ở trong hầm băng. Rõ ràng không có lỗ hay chỗ nào thông gió nhưng từng cơn gió lạnh cứ thổi ầm ầm vào mặt cô. Khí đặc trong chung cư dày đặc, khiến người khác hít thở không thông.

Kiến Năng đi tuốt ở đằng trước, loanh quanh một hồi hắn dừng bước, nhấc tay bịt mũi, sắc mặt khó coi, nhẹ giọng nói: "Mùi tử thi nồng nặc, mọi người chú ý chút."

Lê Duệ Bạch thoáng nghe tiếng bước chân chạy trên lầu, nhưng âm thanh quá nhỏ, cô không chắc mình có nghe đúng hay không.

Từ Chi Ngôn thấy cô dừng lại thì hỏi: "Sao vậy?"

Lê Duệ Bạch kể lại chuyện mình nghe được, Từ Chi Ngôn không nói gì, để cô đi sát mình hơn.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, những đồ vật ở đây tỏa ra tử khí âm trầm.

Ngộ Tịnh lấy đèn pin đã chuẩn bị ra đưa cho bọn họ. Từ Chi Ngôn không nhận, anh có thể nhìn được trong bóng tối, không cần dùng những thứ như vậy.

Lê Duệ Bạch nhờ ánh sáng của đèn pin để quan sát tình huống nơi này, vừa nhìn vừa hỏi Từ Chi Ngôn: "Tiên sinh, ở đây nhiều phòng như vậy, phải đi đầu tìm thi thể Tống gia giấu đây?"

Từ Chi Ngôn chậm rãi nói: "Tìm đồ gì đó để xác định phương hướng."

Bước chân của anh rất chậm, sử dụng khứu giác để phân biệt, sau đó nhân chân đi về phía bên phải.

Tới gần, mọi người phát hiện đây là phòng trực ban của chung cư. Trên tường có treo đèn pin, côn sắt và mấy thứ linh tinh. Còn có cả tấm lịch ghi chúc mừng năm mới, dừng ở ngày 25 tháng sáu năm 2004.

Lê Duệ Bạch bất ngờ, ngày tháng đó trùng khớp với sinh nhật của cô.

Trong phòng trực ban trống trải, trừ giường đệm phủ đầy bụi thì không còn bất cứ thứ gì khác.

Từ Chi Ngôn nhíu mày nói: "Không có ở đây."

Đột nhiên có thứ gì đó đen thui chạy vụt qua bên ngoài hành lang phòng trực ban, ánh mắt Lê Duệ Bạch bắt được một chút bóng của nó. Nhìn qua giống một con mèo đen, mắt màu nâu đỏ. Cô bị làm cho giật mình hoảng sợ, lùi ra sau đụng vào trước ngực Từ Chi Ngôn.

"Bên ngoài hành lang có thứ gì đó." Lê Duệ Bạch run run nói.

Từ Chi Ngôn xoay người đỡ lưng cô sau đó ra ngoài, ngoảng đầu nhìn hai phía hành lang, một lát sau anh đá phải thứ đen tuyền tròn tròn.

Lê Duệ Bạch hoảng hốt chiếu đèn pin tới, thấy thứ như con mèo đen thật ra là một con chuột. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ Lê Duệ Bạch chưa từng thấy con chuột nào khổng lồ như vậy.

Ngộ Tịnh cũng kinh ngạc, anh nói như với Lê Duệ Bạch: "Chuột lớn thế này gọi là chuột chết vì nó ăn cơm cúng, thịt thối rữa. Cơ thể nó hấp thụ nhiều âm khí nên có sự biến đổi, động vật cũng giống như con người, tiếp xúc quá nhiều âm khí sẽ biến thành thứ nửa âm nửa dương."

Kiến Năng nói: "Trong đây chắc không chỉ có một con thôi đâu."

Dứt lời, con chuột dưới đất động đậy, nó lảo đạo bò lại gần, thong thả ngẩng đầu dùng đôi mắt màu đỏ tham lam nhìn về phía Lê Duệ Bạch.

Từ Chi Ngôn nhấc chân, dùng mũi chân dẫm lên đuôi chuột lớn như ngón tay người trưởng thành kia, lạnh giọng hỏi: "Thứ bọn tôi đang tìm ở đâu?"

Con chuột chết đó quằn quại, cào loạn trên đất muốn thoát khỏi Từ Chi Ngôn, miệng gào chít chít đầy thảm thiết.

Từ Chi Ngôn mất kiên nhẫn, lấy một lá bùa dán lên đầu con chuột. Nó lập tức nhũn ra nằm trên đất, một lúc sau mới đứng dậy, từ từ bò theo hành lang ra bên ngoài.

Từ Chi Ngôn nói: "Đuổi theo nói."

Lê Duệ Bạch tưởng chỉ cần đi theo chuột chết này là có thể tìm được thứ bọn họ cần. Nào ngờ nói mới đi được một lát đã dừng lại chỗ ngoặt cuối tầng một, cắn đuôi mình quay vòng vòng.

Kiến Năng nhìn hai bên ngã rẽ: "Ý nó là hai bên đều có mùi của thi thể?"

Ngộ Tịnh nói: "Nhưng căn cứ vào mùi của thi thể này, phạm vi vẫn quá rộng."

Trầm mặt một lúc, Kiến Năng nói: "Không được nữa thì chúng ra chỉ có thể tìm từng tầng một."

Từ Chi Ngôn nói: "Quá mất thời gian, trước khi hừng đông chúng ta phải rời khỏi đây." Suy tư cân nhắc, anh nói: "Chúng ta chia nhau ra hành động, mấy người theo chuột chết đi tìm bên trái, Lê Duệ Bạch và tôi sang bên phải."

Kiến Năng gật đầu, đá con chuột chết vẫn đang xoay vòng trên đất. Con chuột đó chậm rì rì đứng dậy, đi qua hành lang bên trái.

Tuy người đi bên cạnh mình là Từ Chi Ngôn nhưng Lê Duệ Bạch vẫn không thể ngăn được sự sợ hãi trong lòng. Ngay khi đặt bước chân lên bậc thang, một lực cản vô hình ùa tới khiến cô nghẹt thở, trong đó còn có khí lạnh buốt giá.

Từ Chi Ngôn cũng cảm nhận được, anh dừng lại vươn tay với cô: "Lại đây."

Lê Duệ Bạch nuốt nước miếng, chà chà mồ hôi trong lòng bàn tay vào quần mới đặt tay mình lên tay Từ Chi Ngôn.

Lên tới tầng hai, tiếng bước chân càng rõ hơn, tựa như có ai đó cầm gậy gõ lên sàn nhà, cứ cộc cộc không ngừng.

Tường nhà lầu hai có vết cháy lớn, Lê Duệ Bạch nhớ rõ thông tin mình tra được trên mạng với Ngộ Trừng. Ở lầu hai từng có một nhà trẻ cô nhi viện, lúc có hỏa hoạn người lớn chạy trốn hết, mười ba đứa trẻ cứ thế bị thiêu sống mà chết.

Cả tầng lầu này toàn là mùi cháy khét, tâm tình Lê Duệ Bạch không yên. Mấy lần buồn nôn nhưng nghĩ không thể ói mửa trước mặt tiên sinh được.

Từ Chi Ngôn đưa cho Lê Duệ Bạch một cái khăn tay, dịu dàng nói: "Cố chịu chút."

Lê Duệ Bạch vội nhận lấy khăn tay che mũi và miệng mình lại, đợi một lát cho cảm giác không thoải mái kia vơi bới mới nhẹ giọng: "Cảm ơn tiên sinh." cô nói thêm: "Trên người ngài có mùi hương thanh thanh, em có thể hỏi đó là mùi gì không?"

Từ Chi Ngôn ngẩn người, như thể chưa từng quan tâm tới mùi hương trên cơ thể mình, anh đáp: "Chắc mà mùi gỗ đàn hương."

Loanh quanh trên lầu hai một lát, bước chân Từ Chi ngôn dừng lại bên ngoài cánh cửa một phòng.

Cửa chống trộm bên ngoài bị khóa chặt, xuyên qua cửa chống trộm có thể thấy trên ván cửa bên trong có vết nguệch ngoạc bút vẽ.

Đứng trước cửa, tiếng bước chân càng lúc càng to hơn, ngay cả móc gỗ treo đồ ở cửa cũng rung lên.

Từ Chi Ngôn lấy một lá bùa dán lên cửa, đưa tay lôi một cái cửa chống trộm đã mở ra một cách dễ dàng. Cửa gỗ bên trong không bị khóa, Từ Chi Ngôn nói: "Tắt đèn pin đi. Nhỡ kỹ sau khi đi vào không được ngẩng đầu, sợ thì nhắm mắt lại."

Tuy Lê Duệ Bạch không biết tại sao mình phải làm vậy nhưng vẫn nghe theo tắt đèn pin cất vào ba lô. Xung quanh bị bóng tối vây hãm, cô nhích lại gần Từ Chi Ngôn. Giờ đây cô chẳng rảnh mà ngại ngùng, siết chặt bàn tay Từ Chi Ngôn tìm kiếm cảm giác an toàn.

Từ Chi Ngôn nhìn cô xác nhận rồi mở cửa ra.

Khi cửa vừa mở, mùi xác chết kinh khủng tanh nồng xộc vào mũi Lê Duệ Bạch. Tiếng bước chân cũng rõ như đang kề bên, kích thích thính giác của cô.

Lê Duệ Bạch cảm thấy trên đầu mình có gió lạnh thổi qua như cơn gió của người nào đó chạy ngang qua thổi vào.

Cô dường như hiểu được tại sao Từ Chi Ngôn không cho mình ngẩng đầu.

Bởi vì âm thanh chạy lộc cộc đó không phải từ trên lầu truyền tới mà là từ trần nhà.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.