(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi bọn họ rời khỏi trường học, Cẩu hiệu trưởng có tới xin Từ Chi Ngôn ở lại thêm mấy ngày, mong anh có thể ở đây đến khi chuyện này thật sự chấm dứt.
Từ Chi Ngôn đồng ý, cho dù Cẩu hiệu trưởng không nói, để tiêu trừ hoàn toàn oán khí trên cầu anh cũng sẽ không đứng ngoài bàng quan.
Từ Chi Ngôn để người vớt đồ dưới đáy hồ ra, sau khi cao tăng đến siêu độ vong linh xong thì dỡ cầu ra xây lại.
Cẩu hiệu trưởng suốt đêm xin chỉ thị, hôm sau tìm thợ lặn xuống hồ.
Nói là đồ dưới đáy hồ nhưng mọi người đều có thể mường tượng đại khái. Chắc là xương cốt thi thể gì đó. Tuy nhiên thứ vớt lên lại còn hơn cả thi thể mà là hai cỗ quan tài.
Bên trong quan tài trống không, chỉ có hai hình nhân khắc bằng gỗ. Nhìn sơ qua có lẽ là một nam một nữ, sau hình nhân nữ có hai vết máu. Từ Chi Ngôn nhướng mày, giải thích với mấy người Lê Duệ Bạch rằng tại sao hình nhân gỗ này lại xuất hiện ở đây.
Hình nhân gỗ thay thế cho thi thể của người, chôn trong đáy hồ được oán khí trên cầu tẩm bộ, ngày này sang tháng nọ, tháng này sang năm nọ.
Từ Chi Ngôn cầm hình nhân gỗ trong tay quan sát một hồi. Đột nhiên anh dùng sức bẻ đôi nó ra, mọi người nhìn thấy bên trong hình nhân gỗ đó rỗng ruột. Ở giữa có một không gian nhỏ nhỏ đủ để đặt một lá bùa và ít tóc.
Anh cất hai hình nhân gỗ đó vào túi đen, dùng bùa để phong ấn oán khí rồi kêu Ngộ Triệt đốt hai chiếc quan tài kia đi.
Không biết quan tài này làm bằng chất liệu gì nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị cháy thành tro. Lại hóa thành một bãi nước đen, Lê Duệ Bạch có thể ngửi được mùi máu tanh ngay lập tức.
Ngộ Triệt đi tới, ngồi xổm xuống sờ sờ bãi nước kia, nói: "Là máu."
Sắc mặt Từ Chi Ngôn thâm trầm, yên lặng gật đầu không nói gì cả.
Lúc sau Từ Minh Sương mới nói với Lê Duệ Bạch là hai cỗ quan tài kia được chế tác từ xương người. Hình nhân gỗ cần có âm vật cất giữ và oán khí tẩm bổ.
Chiều tối, Ẩn Vụ, đại đệ tử của Tuệ Tịnh đại sư và một số cao tăng tới thành phố B.
Nhân viên trong trường mời bọn họ tới một nhà hàng kiểu Trung để ăn tối, trao đổi cụ thể một số công việc.
Từ Minh Sương lấy lí do thân thể không khỏe để từ chối tham gia, nhưng Từ Chi Ngôn và Ẩn Vụ thì không thể. Chân trước họ vừa đi thì sau lưng cô đã đưa ba người Lê Duệ Bạch tới chợ đêm nổi tiếng gần đó.
Gió đêm ôn hòa thổi đến mang theo mùi hương thành phố, nếu mà ngửi thật thì cũng không thơm lắm nhưng bầu không khí xung quanh thì rất đẹp.
Lê Duệ Bạch ôm một đống đồ ăn vặt là chiến lợi phẩm mà Từ Minh Sương càn quét được. Bên tai toàn tiếng nói ồn ào náo nhiệt, âm thanh nấu nướng và nói chuyện trộn lẫn vào nhau. Tất cả những thứ này đều là cảnh tượng phố xá cô chưa từng được trải nghiệm bao giờ.
Trước mặt người khác Từ Minh Sương tỏ ra ưu nhã đoan trang lại hào phóng nhưng ở trong lại có chút trẻ con. Sai bọn họ như mấy con la, chạy khắp đường phố từ quán này tới quán khác.
Lúc đi ngang qua một sạp bán đồ cổ, Lê Duệ Bạch dừng bước chân. Trên sạp có trưng bày một hộp gấm, bên trong có một chiếc nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc hấp dẫn ánh mắt cô. Xung quanh chiếc nhẫn đó có khí lành vờn quanh.
Từ Minh Sương cũng nhìn thấy chiếc nhẫn kia, cô hiểu rõ mà nói: "Nhìn khá là xứng với khí chất của Thiện Hạnh đó, tuy rằng chất ngọc đó miễn cưỡng có thể đạt được tầm trung nhưng nhìn khí lành trên đó thì vẫn là một đồ tốt trong giới phong thủy."
"Đúng vậy...." Lê Duệ Bạch do dự nói.
Từ Minh Sương cười cười, đi tới hỏi giá, cô nói với Lê Duệ Bạch: "Tặng quà còn phải xem có duyên hay không, không thể dùng giá tiền để đánh giá. Biết đâu cậu ta lại thích thứ gần ngay trước mắt thì sao."
Lê Duệ Bạch nghĩ rằng Từ Minh Sương đang nói tới nhẫn ban chỉ nên gật đầu.
Chủ sạp ra giá một vạn sáu, cuối cùng Từ Minh Sương đưa giá hai vạn tám, nói là đồ mang cát lợi.
Lúc rời đi, Lê Duệ bạch nhìn vẻ mặt vui sướng của chủ sạp mà không biết vui hay buồn.
Đi dạo tới nửa đêm, Lê Duệ Bạch thấy trong đám người ở phía xa thật xa có bóng dáng Từ Chi Ngôn. Không biết anh tới đây từ khi nào, đứng đó mỉm cười nhìn cô.
Ngộ Trừng cũng thấy, vội vàng vẫy tay với anh gọi lớn: "Sư phụ!"
Từ Chi Ngôn cất bước xuyên qua đám đông đi về phía bọn họ, anh nhìn thoáng qua Từ Minh Sương hỏi: "Thân thể không khỏe sao?"
Từ Minh Sương bình tĩnh: "Chẳng lẽ tôi không thể đột nhiên tốt lên?" Ánh mắt cô hơi loạn, không ngờ bọn họ lại kết thúc sớm như vậy, lại càng không ngờ được Từ Chi Ngôn sẽ tới đây.
Hôm nay Từ Chi Ngôn mặt một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt và quần đen ống thẳng, xứng với gương mặt dù nhìn qua hay là ngắm kĩ đều đẹp kia, phát ra khí chất cực kì thu hút.
Lê Duệ Bạch nhận ra rất nhiều phụ nữ đi lại xung quanh đều nhìn về phía anh.
Từ Chi Ngôn chú ý tới ánh mắt chăm chú của Lê Duệ Bạch, đi tới bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"
Bởi vì xung quanh ồn ào nên lúc Từ Chi Ngôn nói chuyện phải hơi cúi đầu ghé vào cô. Lúc nói chuyện Lê Duệ Bạch còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, gương mặt cô tức khắc nóng lên, theo bản năng lùi ra sau một bước.
Cô không biết phải trả lời sao nên nhấc túi đồ ăn vặt Từ Minh Sương mua được, nói: "Em định hỏi ngài có ăn không?"
Từ Chi Ngôn vươn tay cầm lấy túi đồ ăn vặt nhưng không có bất cứ biểu hiện muốn ăn thứ gì, anh nói: "Tôi cầm giúp em."
"Không cần đâu." Lê Duệ Bạch sợ hãi, đang tính lấy lại túi đồ ăn vạt thì nghe Từ Chi Ngôn nói: "Sau này đừng khách khí với tôi quá như vậy."
Trong chốc lát Lê Duệ Bạch không kịp phản ứng lại ý tứ trong lời Từ Chi Ngôn, chỉ ngẩn người rồi khẽ gật đầu.
Ngộ Triệt đứng bên thấy hết cả, buồn buồn cong môi cười khổ. Biết được đối thủ của mình là Từ Chi Ngôn, anh có thể khẳng định rằng mình không hề có phần thắng.
Không chỉ vì Từ Chi Ngôn là sư phụ mình mà quan trọng là phản ứng của Lê Duệ Bạch với Từ Chi Ngôn, đó là thứ anh vĩnh viễn không cách nào có được.
Sáng hôm sau, mọi người tới trường học.
Bên cầu đã bày xong một bàn thờ và các loại đồ cúng tế.
Ẩn Vụ và các cao tăng ngồi xuống, gỡ chuỗi phật châu trên tay bắt đầu tụng kinh.
Hồi ở trong chùa, mỗi sáng Lê Duệ Bạch đều đi theo Từ Minh Sương tới điện thờ tụng kinh. Âm điệu kinh tụng vừa uyển chuyển lại vừa xa lạ, khiến tâm tình người ta dẫn bình tĩnh lắng lại.
Trong quá trình tụng kinh, Lê Duệ Bạch thấy xung quanh những vị cao tăng có sương trắng tản ra, bay bay trong không trung.
Cô có thể loáng thoáng nghe được âm thanh nức nở từ mặt hồ truyền tới. Sương trắng kia dần bay về phía mặt hồ, xoa dịu những vong linh đang nức nở không cam lòng kia.
Tới gần trưa, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, các vị Ẩn Vụ cao tăng tung kinh xong, mở mắt chầm chậm đứng dậy.
Chuyện đế đây cũng coi như đã xong, Từ Chi Ngôn tận mắt thấy cây cầu kia bị dỡ bỏ cây cầu, trưa hôm đó bọn họ về tới Giang Nam.
Các vị Ẩn Vụ cao tăng không về chùa ngay mà ở lại Từ gia ăn cơm chiều.
Trong bữa cơm, Từ Chi Ngôn nói chuyện của Tống gia và những chuyện gần đây cho Ẩn Vụ.
Ẩn Vụ vuốt vuốt hai hình nhân bằng gỗ kia, thần sắc ngưng trọng, lâu sau mới chầm chậm ngẩng đầu nói: "Nếu tôi đoán không nhầm thì hai hình nhân gỗ này là cha mẹ của Tống Đệ. Tống Nghĩa và Bạc Trang."
"Trước kia vợ chồng Tống Nghĩa chết kì lạ, trong Tống gia không ai điều tra mà lặng lẽ đưa hai người đi mai táng. Không ngờ sau lưng lại có người làm ra chuyện này." Ẩn Vụ thở dài một hơi: "Chuyện này một mình Tống gia không thể làm ra được. Chùa Bạch Duyên gần với thôn Lê gia như vậy nhưng bọn tôi lại không cảm nhận được bất cứ mùi khí ô uế nào cả. Có thể thấy người đứng sau chắc chắn không phải tốt lành gì."
Sau đó Ẩn Vụ lại thở dài, nói tiếp: "Lật vụ này lên xong chẳng biết liên lụy tới bao nhiêu người đây."
Từ Minh Sương hỏi: "Vậy hai hình nhân gỗ này phải xử trí thế nào?"
Từ Chi Ngôn nói: "Thứ này bị dính quá nhiều oán khí, tuyệt đối không thể giữ lại. Còn phải xử trí sao thì tôi còn chưa nghĩ xong." Trong một khoảnh khắc, Lê Duệ Bạch có thể thấy hàn ý trên mặt anh.
Xong bữa cơm chiều, Ẩn Vụ chào tạm biệt mọi người ra xe chuẩn bị rời đi, lại nhìn về phía Lê Duệ Bạch, cười nói với Từ Chi Ngôn: "Ai nói số mệnh mình không có phối ngẫu thế, cậu tính sai rồi đó."
Từ Chi Ngôn gật đầu thoải mái thừa nhận, anh cong môi cười, nhìn qua tâm trạng khá tốt: "Đúng vậy."
Ở đây ngoại trừ Từ Minh Sương, ai cũng chẳng hiểu gì. Không biết lời của Ẩn Vụ với Từ Chi Ngôn rốt cuộc là có ý gì.
Ẩn Vụ nói: "Tuổi cậu cũng không còn nhỏ, chuyện nên làm thì phải nắm chắc đi!" Nói rồi chẳng quan tâm tới vẻ mặt Từ Chi Ngôn mà nhấc chân lên xe ngay, vội vàng đóng cửa lại bảo tài xế lái đi.
Mọi người đóng đó nghẹn cười, lần đầu tiên thấy Từ Chi Ngôn bị giục cưới hỏi, khó tránh sẽ cảm thấy mới lạ.
Từ Chi Ngôn đứng đó mặt không biểu cảm, xoay người vào sân.
Anh bước theo đường nhỏ về nơi ở, lúc nhấc tay lên chạm vào chốt cửa anh bỗng đứng thẳng người ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Anh vẫn cứ nghĩ con người không thể nào thoát khỏi số mệnh chính mình. Vận mệnh là bánh răng mà từ khi anh sinh ra nó đã ầm ầm chuyển động, đao to búa lớn, không biết bao nhiêu người vì đó mà đã thương vong tánh mạng.
Anh chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì mình còn sống đến bây giờ. Thật ra ngược lại là đằng khác, anh hay cảm thấy rằng đây là sự trừng phạt. Những thứ trong qua khứ dường như đang đẩy anh tới một tương lai phồn hoa nhưng định sẵn cô đơn.
Mãi đến khi Lê Duệ Bạch thình lình xuất hiện trong sinh mệnh anh.
Lúc Từ gia xảy ra chuyện, mọi người nói với anh rằng anh phải gánh vác trách nhiệm. Khi oán khí bách quỷ ngoài ý muốn xâm nhập vào cơ thể Lê Duệ Bạch, lần đầu tiên anh cảm nhận được mình phải tự nguyện nhận lấy trách nhiệm.
Có một số chuyện, khó mà nói rõ được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");