Tiên Sinh Nhà Ta Biết Bắt Quỷ

Chương 52: Cầu Vong Xuyên




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sớm hôm đó, Lê Duệ Bạch pha một bình trà ngon bưng vào trong sân hóng gió, lấy lòng Từ Minh Sương mà nói: "Sư phụ, uống trà đi."

Từ Minh Sương nhìn cô: "Muốn đi thì đi đi."

Lê Duệ Bạch: "Sao sư phụ biết em muốn nói gì."

"Trên mặt em viết rõ hai chữ muốn đi to đùng." Từ Minh Sương nói: "Gặp chuyện cũng đừng cậy mạnh, theo sát bên cạnh Ngộ Triệt, có chuyện gì thì gọi cho Thiện Hạnh, biết chưa?"

Lê Duệ Bạch thắc mắc: "Tại sao không phải là gọi cho sư phụ?"

"Gọi tôi thì được gì chứ, tôi không qua đó cứu em được. Mọi chuyện lấy tính mạng làm chủ." Từ Minh Sương thử thăm dò: "Em để ý sinh nhật Thiện Hạnh như vậy, có phải là có tâm tư gì khác?"

Lê Duệ Bạch nhanh chóng phủ nhận: "Em có thể có tâm tư gì chứ. Nếu đây là sinh nhật của sư phụ thì em càng để ý hơn."

"Miệng lưỡi trơn tru." Từ Minh Sương cười nói: "Mang nhiều bùa đi để phòng ngừa."

"Được ạ." Lê Duệ bạch gật đầu, hưng phấn nhảy chân sáo tới phòng bếp.

Sáng hôm sau, ba người đi máy bay tới thành phố B.

Lê Duệ Bạch hỏi: "Hai người hỏi tiên sinh chuyện đi thành phố B, tiên sinh nói sao?"

Ngộ Trừng đáp: "Bảo là chú ý an toàn."

Lê Duệ Bạch gật đầu, không hiểu sao trong lòng có hơi thất vọng.

Ngộ Triệt đưa cho cô một ít tài liệu, nói là tư liệu tra được về tòa nhà kia.

"Phải tra trước sao?" Lê Duệ Bạch học hỏi.

Ngộ Triệt dạy cho cô: "Những chuyện trên mạng này phải kĩ càng mới tốt, để phòng ngừa vạn nhất. Chúng ta không thể dùng tên thật, tôi liên hệ với nhà trường bên kia chỉ nói đơn giản tôi và em là anh em. Tôi tên Lâm Vũ, em là Lâm Thư, Ngộ Trừng là Thôi Thân, đồng nghiệp của tôi. Em nhỡ kĩ, đừng để lộ ra."

Lê Duệ Bạch gật đầu, thầm nhẩm lại mối quan hệ và tên.

Trên tài liệu có ghi, trường được xây dựng năm 1946, có ba khu nhà. Khu nhà kia trong trường vốn không có tên, sở dĩ bị gọi là cầu Vong Xuyên vì một nữ sinh trong trường có bạn trai bị tai nạn giao thông qua đời. Nữ sinh đó đau buồn từ trên cầu trong khu nhà đó nhảy xuống hồ tự sát. Sau khi chuyện này lan tràn trên mạng, nhiều bạn bè muốn tưởng niệm nữ sinh kia nên gọi khu nhà này là cầu Vong Xuyên.

Hy vọng nữ sinh từ tòa nhà này có thể tìm được đường tới âm phủ, tìm được bạn trai ở âm phủ.

Trong truyền thuyết, cầu Vong Xuyên sẽ được mở lúc 1 giờ sáng, từ bên này sang bên kia sẽ tới âm phủ.

Trên diễn đàn đồn rằng, những người tự sát trong nhóm bạn kia vì hồn phách đã lạc sang âm phủ, không còn dương thọ mới chết.

Trong tư liệu còn có ảnh chụp cây cầu, này là kiểu hình vòm thường thấy, tổng cộng có 45 bậc, bên trái ít hơn bên phải một bậc.

Mọi người có nói, đúng giờ cầu mở tới âm phủ thì bên trái sẽ thành 22 bậc.

Trong tư liệu còn có cả ảnh chụp của cảnh sát về hiện trường tự sát, Lê Duệ Bạch không khỏi nhìn về phía Ngộ Triệt một cái.

Hình ảnh tự sát của mấy học sinh cực kì quỷ dị. Có người treo cổ lên quạt trần, có người thì nằm trên giường đột tử, còn có một học sinh chết một cách vô cùng lãng nhách-đang về kí túc xá thì té vào bụi hoa, trong bụi hoa có cây chọc thẳng vào gáy mà chết.

"Cầu kia thật sư thông tới âm phủ ư?" Ngộ Trừng nghi ngờ.

"Ở đâu ra?" Ngộ Triệt nói: "Đúng là có một số nơi vì vị trí địa lí nên sẽ có từ trường đồng nhất với âm phủ, nhưng phong thủy chỗ này rất bình thường, chẳng có dấu hiệu cực âm nào cả, chắc chỉ là có thứ dơ bẩn nào thôi."

"Lần đầu có chuyện là năm 2016, còn chuyện gần nhất là năm nay. Trước đó nơi này chưa từng xảy ra chuyện gì ư?" Lê Duệ Bạch hỏi.

Ngộ Triệt: "Chỉ có hai chuyện này là lộ ra thôi."

"Em thấy học sinh ở đây cứ thích đâm đầu vào ngõ cụt, cứ sống vui vẻ không được sao? Cứ phải nửa đêm tới xem này xem nọ mà xảy ra chuyện." Ngộ Trừng nói.

Ngộ Triệt thấy Lê Duệ Bạch nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một cách nghiêm túc, hỏi: "Nhìn ra được gì sao?"

Lê Duệ Bạch nói: "Trên mặt hồ có một lớp sương đen."

Ngột Triệt gật đầu: "Nhiều người chết như vậy, trong phong thủy có sự biến đổi là chuyện bình thường. Trường học mà phát sinh chuyện hung càn rất xấu, đặc biệt là trường đã có niên đại lâu. Lúc ấy chiến tranh vừa mới kết thúc, khó tránh khỏi chuyện dính phải một số nơi có thi cố chưa được xử lý. Học sinh dương khí cao, vừa hay điều hòa âm dương với trường học. Hiện tại chết nhiều người như vậy có thể chứng minh rằng cân bằng âm dương đã bị phá vỡ, nếu liên lụy tới phong thủy tổng thể thì sẽ hơi phiền."

Khoảng bốn giờ chiều, ba người tới khách sạn gần trường học kia, cất đồ đạc xong tìm một chỗ ăn cơm. Sau mười hai giờ đêm, Ngộ Triệt liên hệ với nhà trường, bọn họ lên đường tới trường.

Thời tiết ở thành phố B nóng hơn Giang Nam một chút, tuy nhiên ban đêm ở đây không trung âm u, không thấy một ánh sao nào. Ánh trăng đêm treo trên cao như chiếc bánh trung thu đã bị cắn một miếng, nhưng lại mờ ảo nhưng bị cách một tầng vải.

Hiệu trưởng chờ sẵn ở ngoài, nhìn thấy bọn họ thì gương mặt trầm ngâm mới miễn cưỡng nở nụ cười nhợt nhạt. Bọn họ cũng chỉ có thể coi đó là một nụ cười vui mừng.

Trước đó Ngộ Triệt có nói với Lê Duệ Bạch rằng từng có mười mấy phong thủy sư đã tới đây nhưng ai nấy đều sợ tè cả ra quần chạy mất, vậy nên có thể lý giải được thái độ của hiệu trưởng với bọn họ.

"Tôi họ Cẩu, gọi tôi là Cẩu hiệu trưởng là được." Cẩu hiệu trưởng nói.

Ngộ Trừng nghe thấy họ của hiệu trưởng thì suýt chút nữa đã bật cười, phải nhịn lại mãi, tới khi bị hiệu trưởng lạnh lùng nhìn mới nuốt lại được.

Phía xa trong trường có một khu vẫn sáng đèn, Lê Duệ Bạch hỏi: "Giờ này mà ở trường vẫn còn người học ư?"

Cẩu hiệu trưởng nói: "Có một đại sư khác giống như tổ đội của mấy người, vào xem trước đã."

Lê Duệ Bạch hơi ngẩn ra, đây là lần đầu cô nghe có người gọi bọn họ là tổ đội.

Bước vào khuôn viên trường học, Lê Duệ Bạch không khí ở đây là lạ, không biết có phải do là nửa đêm hay không mà cô cảm thấy tử khí  luẩn quẩn. Lúc ở ngoài vẫn còn ấm áp mà bước vào đã lạnh lẽo, khiến người ta khó chịu.

Bọn họ vừa tới trước cây cầu, thấy một đại sư mặc áo bào màu vàng quỳ gối úp mặt xuống đất, chổng mông lên cao, cả người run lẩy bẩy, sợ hãi lẩm bẩm: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi."

Ngộ Trừng bước lên vỗ vai ông ta, vừa mới đụng vào ông ta như thể bộc phát năng lực tiềm ẩn, bò cực nhanh về phía trước.

Cẩu hiệu trưởng thấy nhiều đã thành quen, cũng bước tới kêu: "Đạo trưởng, ông có được không vậy? Không được thì về nghỉ đi!"

Vị đạo trưởng kia nghe thấy giọng hiệu trưởng thì bò lại, hoảng sợ bắt lấy tay hiệu trưởng gà lớn: "Có quỷ! Đúng là có quỷ. Ông bồi thường cho tôi, tiền bị tổn thương tinh thần."

Vị đạo trưởng này nhìn qua có vẻ đã hơn sáu mươi, râu dài đen lưa thưa, mặc áo bào vàng đen như đạo sĩ trên phim, bên hông còn đeo một thanh kiếm. Lê Duệ Bạch cảm thấy ông ta vẫn còn tỉnh táo, ít nhất vẫn còn dám đòi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần."

Cẩu hiệu trưởng lạnh lùng nhìn đạo sĩ: "Không bắt được quỷ còn dám đòi tiền? Tôi còn chưa đòi tiền bồi thường của ông thì thôi. Cái tên lừa đảo này, tôi không đòi lại ba vạn tệ mà ông còn muốn đòi tôi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần?"

Đạo trưởng nghe vậy lập tức tức giận, đứng phắt dậy sắn tay áo so kè với hiệu trưởng.

Ngộ Triệt chẳng quan tâm tới màn này, bước tới cạnh cây cầu.

Bên hồ trồng nhiều liễu, hai bên còn có đèn đường mờ ảo. Cầu Vong Xuyên kia bắc qua giữa hồ, một bên là khu dạy học, một bên là kí túc xá.

Cây cầu mang dáng vẻ cổ kính, là một chiếc cầu đá được xây dựng tỉ mỉ. Trên mặt hồ có một lớp sương mù, Lê Duệ Bạch đứng trên bờ có thể nhìn thấy trên mặt hồ có mấy bóng người. Nhưng lúc bọn họ bước tới chân cầu, những bóng người kia lại biến mất.

"Lên xem thử." Ngộ Triệt nói.

Đặt chân lên bậc thang đầu tiên, tiếng đế giày chạm vào đá phát ra âm thanh trầm đục. Trên cầu vô cùng bình thường, nhưng bình thường đến mức dị thường.

Lê Duệ Bạch nhận ra, lúc bọn họ đứng ở xa nhìn lại thì cây cầu có một lớp sương mù nhưng đứng từ trên cầu nhìn ra lại vô cùng thoáng đãng. Cô đưa mắt về phía Cẩu hiệu trưởng và đạo sĩ kia, thấy xung quanh bọn họ có lớp sương mù.

Ngộ Triệt cũng phát hiện ra điều này, nói: "Cây cầu này có điều kỳ quái, cẩn thận chút."

Ngộ Trừng nghe vậy ráng bình tĩnh gật đầu, đổi vị trí ba lô ra đằng trước ngực, kéo khóa ra thò tay vô, nắm chặt bùa chú.

Lê Duệ Bạch nhìn động tác quen thuộc của cậu thì bật cười.

Bọn họ bước tới giữa cầu, phát hiện thấy một cái bàn thờ. Trên bàn có một chén gạo nếp, một chén chất lỏng đặc sệt màu đỏ, còn có một chồng bùa chú và mấy thứ linh tinh lộn xộn.

Ngộ Triệt cười khẽ một tiếng: "Vị đạo trưởng này vẫn chỉ là gà mờ."

Mặt hồ đang tĩnh lặng bỗng nổi sóng, như là có ai ném một cục đá vào, từng sóng từng sóng dao động không ngừng.

Đến khi họ chuẩn bị xuống đầu bên kia, Ngộ Triệt nhíu màu lạnh lùng nói: "Có 22 bậc."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.