(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tết năm nay Lý Tri Mệnh không về được vì vụ của anh ta vẫn chưa xong, ở lại bên đó.
Ngày trừ tịch, Từ Minh Sương gọi người tới dọn dẹp sân vườn, dán câu đối lên cửa sổ, treo lồng đèn đỏ thẫm lên cửa chính.
Buổi chiều bọn họ tụ tập trong phòng bếp, Từ Minh Sương nấu đồ ăn cần có người nếm. Hôm nay đến phiên Từ Minh Thủy, anh ta đứng quanh ngồi, mỗi lần nấu món gì xong thì anh ta là người ăn thử đầu tiên.
Từ Minh Sương lợi dụng anh ta để thử đồ ăn cho mình, Mục Thiên Thủy cứ tưởng Từ Minh Sương thiên vị mình, vui tươi hớn hở không sợ móng cứ thế ngoạm luôn miếng thịt viên vừa mới ra lò vào trong miệng.
Nóng đến nhe răng trợn mắt vẫn còn không quên gật đầu nói: "Ngon!"
Bọn họ chẳng quan tâm có ngon hay không, nhưng mà chín rồi à?
Vừa nghe Mục Thiên Thủy nói chín, Lê Duệ Bạch và Ngộ Minh thử lượt thứ hai, bọn họ sẽ thử coi có ngon hay không.
Đêm giao thừa, Từ Minh Sương và Ngộ Minh làm một bàn thức ăn siêu to khổng lồ. Mọi người vừa xem tiết mục xuân vãn vừa nghe tiếng pháp đùng đùng xung quanh, cùng nhau đón giao thừa với nhau.
Trong bữa mọi người có uống chút rượu, Lê Duệ Bạch ngồi trên ghế dựa vào vai Từ Chi ngôn, ngửi mùi đàn hương trên người anh cảm thấy vô cùng an tâm, nhịn không được mà dụi dụi vào trong cổ anh.
Từ Chi Ngôn cũng uống ít rượu, miệng mũi vẫn còn mùi cồn, cả người có vẻ thả lỏng hơn mọi ngày nhiều.
Ban đầu Mục Thiên Thủy luôn quấn lấy Từ Chi Ngôn để uống rượu, Lê Duệ Bạch thì cứ đứng trước mặt anh để chắn thay. Cuối cùng Mục Thiên Thủy bất tỉnh nhân sự nhã thẳng xuống ghế. Nếu không có Ngộ Minh ngồi bên nắm tóc giữ lại thì anh ta đã ngã xuống gầm bàn rồi.
Từ Minh Sương đề nghị ngày mai đi hội chùa.
Mục Thiên Thủy vừa nghe thấy hội chùa thì tỉnh lại, như thể phản xạ có điều kiện giật bắn từ trên ghế dậy, ngây ngô cười nói: "Tốt lắm tốt lắm, đi hội chùa, tôi muốn đi hội chùa."
Từ Minh Sương yên lặng đốt một điếu thuốc.
Từ Minh Thủy liếc nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: "Đã nói bao nhiêu lần là đừng hút thuốc trước mặt em mà."
Tiết mục xuân vãn vẫn chưa kết thúc, Lê Duệ Bạch lặng lẽ đi tới bên cạnh ghé vào tai Từ Chi Ngôn nói: "Tiên sinh, chúng ta ra ngoài xem pháo hóa đi."
Từ Chi Ngôn mỉm cười gật đầu.
"Đi đâu thế?" Mục Thiên Sơn thấy hai người đứng dậy thì hỏi với theo: "Cho tôi đi với! Tôi cũng phải đi."
Mới vừa bước theo một bước thì đã bị Ngộ Minh túm tay lôi lại, phịch mông ngồi xuống đất.
Anh ta ôm chân Ngộ Minh lớn tiếng kêu khóc: "Tôi cũng muốn được yêu đương, tôi cũng muốn có tình yêu!"
"Thật là hiếu thuận." Từ Minh Sương nhả một làn khói, cảm thán: "Tôi cũng muốn em trai mình yêu đương."
Từ Minh Thủy nhìn cô ấy nói: "Chị cứ lo cho mình trước đi."
Từ Minh Sương dùng lời lẽ chính đáng: "Cậu chắc chắn sẽ chết sau chị, cậu sẽ chăm sóc được chị, nhưng đến lúc cậu già rồi thì ai chăm sóc cậu?"
"Em đi tới viện dưỡng lão ở, khỏi phải lo!" Từ Minh Thủy nói.
"Vào viện dưỡng lão làm gì?" Từ Minh Sương hừ lạnh một tiếng: "Tìm mấy bà già trong đó để yêu đương hả?"
Ngộ Minh ngồi im trên ghế, đầu óc ong ong lên.
Từ Minh Sương và Từ Minh Thủy cứ chị một câu em một câu, không ai chịu nhường ai. Mục Thiên Thủy thì ôm chân gào khóc mong cầu tình yêu. Anh ta cảm thấy đến cả bọn Ngộ Trừng còn không ầm ĩ đến thế.
Lê Duệ Bạch nắm tay Từ Chi Ngôn đi vào trong sân.
Dưới hiên có mấy thùng pháo hoa, là của Lý Tri Mệnh mua từ hồi tết dương.
Lê Duệ Bạch chống tay lên lưng Từ Chi Ngôn đẩy anh, nói: "Mau đốt lửa."
Từ Chi Ngôn hôm nay vô cùng dễ tính, cười một tiếng rồi lấy bật lửa, tới cầm pháo hoa ra sân cắm xuống, nửa ngồi nửa quỳ châm lửa lên bấc.
Anh đứng dậy, đưa lưng về phía pháo hoa nở rộ tới bên người Lê Duệ Bạch. Pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu anh, như thể muốn bao phủ lấy anh.
Hai người không nói quá nhiều nhưng không khí lại rất vui vẻ. Lê Duệ Bạch dựa vào chút ánh sáng của pháo hoa nhìn khuôn mặt anh, cảm giác như thể trái tim mình được ngâm trong nước, sau đó chìm nổi phập phòng.
Từ Chi Ngôn không thể nào không để ý tới ánh mắt bỏng cháy của Lê Duệ Bạch, anh nghiêng đầu nói: "Sao không xem pháo hoa mà cứ xem tôi mãi vậy?"
Lê Duệ Bạch thành thật nói: "Bởi vì anh rất đẹp."
Trong mắt cô Từ Chi Ngôn lúc nào cũng đẹp, nhưng hôm nay anh đẹp một cách lạ kì. Ánh sáng đo đỏ từ pháo hoa chiếu lên gương mặt anh, đôi con ngươi đen đặc, hơi phản chiếu chút ánh sáng. Mái tóc bị gió lạ thổi qua bay phấp phới, khí chất trên người bình thản, đẹp đến mức người ta không thể dời mắt. Tuy anh ở trong bóng tối mà lại giống như ánh sáng.
Từ Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, cúi đầu dừng trên môi cô.
Anh nhắm mắt lại hôn Lê Duệ Bạch, hô hấp dồn dập giao thoa. Nụ hôn vừa nóng lại vừa ướt, không hề theo một quy tắc nào, răng môi va chạm chẳng biết là môi ai đã bị thương, còn nếm ra được cả vị máu tanh.
"Khụ khụ!" Cửa đằng sau bị mở ra, mấy người Từ Minh Sương từ nhà bếp bước tới, âm thầm nhắc nhở một tiếng.
"Xem pháo hoa, xem pháo hoa." Từ Minh Sương đi tới bên cạnh hai người bọn họ, giấu đầu lòi đuôi nói.
"Tôi nói này..." Từ Minh Sương chọc chọc Từ Chi Ngôn, nói: "Chuyện này hai người phải về phòng, mới có thể có người kế tục được."
Từ Chi Ngôn nhìn cô ấy, nói: "Trong đầu chị cứ nghĩ chuyện gì thế?"
Từ Minh Sương đau lòng lắc đầu nói: "Cuộc đời tôi có ba nguyện vọng. Một là cậu, hai là Duệ Bạch, ba là Từ Minh Thủy một ngày nào đó có thể thành gia lập nghiệp. "
Cô ấy nói tiếp: "Bây giờ chỉ còn hai, đó là cậu và Duệ Bạch sớm ngày kết hôn, Từ Minh Thủy mau chóng tìm được bạn gái, sau đó sinh thêm hai đứa nhỏ để chơi là tốt rồi."
Lê Duệ Bạch bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Sư phụ!"
"Sinh con!" Mục Thiên Thủy đột nhiên gào to:"Tôi cũng muốn sinh con!"
Từ Minh Thủy nghẹn cười, vỗ vỗ vai anh ta, an ủi: "Sinh, sinh. Sau này cậu sẽ có cơ hội sinh con."
Lê Duệ Bạch: "... ." Không nên lừa dối trẻ em thiểu năng trí tuệ.
Sáng sớm hôm sau, mọi người chuẩn bị xong thì ngồi xe tới hội chùa trong thành phố.
Từ Chi Ngôn khá là sợ lạnh nên mặc một cái áo khoác lông vũ màu đen dày, quấn thêm một cái khăn quàng cổ màu xanh dương đậm che hết hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt.
Hội chùa đầu năm vô cùng náo nhiệt, lại mang chút không khí cổ xưa, mái ngói nhang đèn và cả những vị lão nhân viết thư pháp.
Bánh dày nhân đường nâu làm thủ công, kẹo đường, chè bột mì, cái gì cũng có.
Cũng có rất nhiều sạp xem bói, bán cả đá phong thủy nhiều màu sắc.
Ở xa xa còn có múa lân và bán đèn hoa đăng cho nguyên tiêu sắp tới.
Trong con ngõ nhỏ xíu nhưng biết bao người chen chúc nhau, nhưng ai nấy đều tươi cười vui vẻ.
Trừ Mục Thiên Sơn mặt mũi lạnh tanh, đầu óc thì choáng váng do đêm qua Mục Thiên Thủy gào khóc quá nhiều đến khàn cả giọng.
Từng căn nhà cổ kính gõ đỏ trập chùng nơi xa, nhiều cô gái mặc hán phục đứng trên lầu ném tú cầu.
Từ Minh Sương nhất quyết lôi kéo mấy vị thân sĩ đang ế này tới xem náo nhiệt.
Trong hội chùa, mấy người Lê Duệ Bạch còn gặp được cha mẹ của Ngộ Tịnh.
Tuổi tác bọn họ vẫn còn khá trẻ, ánh mắt sáng ngời, là mệnh số trời sinh phú quý. Vừa nhìn thấy Từ Chi Ngôn là họ vội vàng tới chào hỏi.
Ngộ Tịnh hơi gật đầu hô "sư phụ", lại nhìn xung quanh hỏi: "Sao những người khác không ở đây?"
Lê Duệ Bạch chỉ về nơi lầu gác đằng kia, Từ Minh Sương đang chỉ đạo cho Từ Minh Thủy bắt tú cầu, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Ngộ Tịnh bình thường không có nhiều cảm xúc cũng hơi hơi mỉm cười.
Cha mẹ Ngộ Tịnh thấy anh ta và Lê Duệ Bạch vừa nói vừa cười, hai người bỗng muốn hóng chuyện, vội hỏi: "Cô bé này lớn lên thật xinh đẹp, năm nay bao tuổi rồi?"
Lê Duệ Bạch tự nhiên được khen nên cảm thấy hơi ngại, nhỏ giọng trả lời: "Dạ hai mươi hai."
Hai người họ liếc nhìn nhau, tiếp tục nói: "22 à, vừa hay nhỏ hơn Ngộ Tịnh nhà chúng tôi ba buổi."
"Nhỏ hơn ba tuổi rất đẹp." Cha Ngộ Tịnh nói: "Chênh 3 thì ra ôm vàng."
Ngộ Tịnh bất đắc dĩ phải nói thẳng: "Cha mẹ, đây là bạn gái của sư phụ." Vừa dứt lời, cha mẹ anh ta sững sờ lại xấu hổ, vội vàng nói: "Quả nhiên, bảo sao Thiện Hạnh tiên sinh và cô gái này đứng chung lại xứng đôi vừa lứa như vậy."
Sau khi cha mẹ Ngộ Tịnh đi khỏi, Lê Duệ Bạch không nhịn nổi nữa bật cười, hai mắt cong con như vầng trăng khuyết.
"Vui lắm hả?" Từ Chi Ngôn bực bội.
"Rất hài." Lê Duệ Bạch gật đầu, giả bộ nghiêm túc nói: "Vừa nhìn là biết em và tiên sinh là một đôi, sao mà nhận sai được."
Từ Chi Ngôn: ".... " Tin được chết liền.
Qua năm mới, công việc của Từ Chi Ngôn lại bắt đầu bận rộn, người muốn nhờ anh giúp cũng tăng lên nhưng đại đa số đều bị anh từ chối. Gần đây không biết anh và Mục Thiên Sơn đang bàn chuyện gì.
Sau tết nguyên tiêu, ba người Ngộ Tịnh trở lại. Trời đông giá rét đã qua, mùa xuân từ từ tới, vạn vận tỏa ra hơi thở sinh khí bừng bừng. Hoa cỏ cây cối trong sân bắt đầu mọc mầm non, không khí dần tươi mát.
Vài ngày sau Từ Chi Ngôn đột nhiên thông báo sắp tới anh có việc cần đi Vân Nam một chuyến.
Lê Duệ Bạch nhíu mày, trước đó cô chưa từng nghe Từ Chi Ngôn nhắc tới chuyện này, tại sao lại muốn đi Vân Nam?
Từ Chi Ngôn không giấu giếm cô, thành thật nói: "Trong khoảng thời gian này tôi và Mục Thiên Sơn điều tra được nơi cha mẹ tôi tìm ra cấm thuật mượn quỷ sửa mệnh. Chuyện này khá phức tạp nên tôi muốn tự mình tới đó xem thử."
Từ Minh Sương biết Từ Chi Ngôn vẫn luôn âm thầm điều tra, biết tin này cô ấy cũng không ngạc nhiên gì.
Quá trưa ngày hôm sau, Từ Chi Ngôn và Mục Thiên Sơn lên máy bay tới Vân Nam.
Tuy mùa xuân đã tới nhưng không hiểu sao Lê Duệ Bạch vẫn thấy không khí lạnh buốt như mùa đông.
Gần đây bọn họ đều ở rịt trong nhà, hết ăn lại ngủ, không hề có gì đặc biệt.
Nhưng sau hơn một tuần Từ Chi Ngôn đi, trong sân đột nhiên có một vị khách không mời mà tới. Đó là một con mèo vằn trắng xám béo tròn.
Mấy người bọn họ vô cùng kinh ngạc nhìn con mèo béo kia lười nhác nằm tắm nắng bên hiên nhà.
Xung quanh Từ gia được Từ Chi Ngôn bày trận pháp, mấy động vật thế nào không thể vào được. Vậy con mèo này chui vô đây bằng cách nào?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");