Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 49




Nhưng chuyện này sớm muộn gì họ cũng phải biết, đây là sự thật. Hơn nữa thành kiến của cha Thẩm đối với Lâm Uyên Dương rất rõ ràng, sẽ không giảm bớt theo thời gian. Nếu giờ giấu diếm thì nói không chừng sau này lại tưởng hai người cố ý gạt ông, chuyện kia sẽ càng khó hơn.

Trong lòng Thẩm Lan suy xét một lát rồi cắn răng, kiên trì nhỏ giọng nói: “...... Chính là anh ấy đấy ạ.”

Khi Thẩm Lan nói xong câu này, hai người đối diện đều sửng sốt, mức độ kia không thể dùng giật mình để hình dung nữa.

Giống như lúc nãy hắn chỉ mới thả rắm, giờ mới thả một quả bom lớn.

Cha Thẩm đứng phắt dậy, bình tĩnh hỏi: “Con nói họ Lâm kia là ai?!”

Mẹ Thẩm cũng biến sắc, nhíu mày nhìn Thẩm Lan.

Hầu kết Thẩm Lan nhúc nhích một cái, hắn nhìn thẳng vào mắt cha mình: “...... Là Lâm Uyên Dương, cha, nhưng xã hội đen không phải......”

“Bốp!”

Thẩm Lan còn chưa nói hết thì trong phòng đã vang lên một tiếng bạt tai vang dội.

Cha Thẩm giơ tay tát mạnh Thẩm Lan, ông phẫn nộ đến run người, chỉ vào mũi Thẩm Lan quát: “Mấy năm nay không quản con, có phải con lộng hành quá rồi không?! Thẩm Lan, con là cảnh sát nhân dân chứ đâu phải lưu manh đầu đường xó chợ! Ở bên một thằng xã hội đen, đầu óc con bị chó gặm rồi sao?!”

Quai hàm Thẩm Lan nghiến chặt, trên mặt đau rát, trong cổ thoang thoảng mùi máu, nửa bên má hắn lập tức sưng lên.

Lồng ngực cha Thẩm phập phồng dữ dội, ông gằn từng chữ một: “Con thích đàn ông thì cha không quản được con, nhưng con dám dây dưa với người xã hội đen——“ Ông dừng một chút, thanh âm vô cùng kiên quyết: “Cha sẽ đánh gãy chân con.”

Không thể nói tiếp được nữa.

Thẩm Lan nhếch miệng cười khẽ rồi đứng lên cầm áo khoác vắt trên thành ghế: “Biết rồi, con đi trước đây.”

Nói xong hắn không nghe cha mình ở phía sau nói gì nữa mà sải bước đi nhanh ra khỏi cửa.

Thẩm Lan hít một hơi thật sâu, hắn liếc nhìn mặt mình trong kính chiếu hậu, đưa tay xoa xoa rồi lái xe đi.

Chưa về đến cổng nhà thì Thẩm Lan đã thấy một bóng người chờ hắn từ lâu. Lâm Uyên Dương cúi đầu đứng dựa cửa, tóc cắt ngang trán che khuất mắt y, nghe thấy tiếng xe mới ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Thẩm Lan.

Tim Thẩm Lan bỗng nhiên run lên, hắn cắn môi rồi đột ngột đạp phanh, nhanh chân đi tới chỗ Lâm Uyên Dương.

Lâm Uyên Dương giơ tay xoa mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Bị đánh à?”

Thẩm Lan sụt sịt một cái, ôm chầm lấy y rồi buồn buồn nói: “Ừ.”

“Thú nhận với người nhà em rồi sao? Có phải em đã nói thân phận của anh với họ luôn rồi không?” Lâm Uyên Dương đưa tay xoa đầu hắn, thấp giọng hỏi: “Chẳng phải đã dặn em từ từ hãy nói à?”

“Mẹ em hỏi anh tên gì, em nói ra nên lộ tẩy luôn.” Thẩm Lan ôm chặt Lâm Uyên Dương như muốn sạc đầy pin, hắn ra vẻ thờ ơ nói: “Không sao, lần này không đồng ý thì lần sau lại đấu tranh tiếp.”

Lâm Uyên Dương mấp máy môi do dự một lát, lời ra đến miệng lại nuốt xuống, y ôn nhu nói: “Vào nhà trước đã, bên ngoài lạnh lắm.”

“Anh đợi bao lâu rồi,” Thẩm Lan nâng mặt y lên, chỉ thấy khuôn mặt Lâm Uyên Dương lạnh như băng, hắn đau lòng nói: “Anh ra đây làm gì, đâu phải em không tìm thấy đường về.”

Lâm Uyên Dương cười không nói gì, y và Thẩm Lan một trước một sau vào nhà, Thẩm Lan đưa tay xoa mặt y, “Lạnh không, em thấy mặt anh chắc phải âm độ rồi, em sờ mà cóng cả tay.”

Mặt Lâm Uyên Dương bị hắn xoa bóp méo mó, dịu giọng nói: “Cũng chưa lâu lắm, anh đoán em sắp về nên mới ra ngoài chờ em, chỉ lát sau thì em về rồi.”

“Đây gọi là tâm linh tương thông đấy.” Thẩm Lan cười.

Tuy ngoài mặt Thẩm Lan cười đùa tí tửng nhưng Lâm Uyên Dương có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của hắn, tốt xấu gì hai người cũng ở bên nhau lâu như vậy, nếu ngay cả điều này mà y cũng không nhận ra thì lấy tư cách gì làm bạn trai Thẩm Lan nữa.

Y nắm cả hai tay Thẩm Lan rồi nhìn vào mắt hắn nghiêm túc hỏi: “Tình hình thật sự không ổn sao?”

Vẻ mặt Thẩm Lan cứng lại, hắn trầm mặc chốc lát mới khẽ gật đầu.

“Nếu cảm thấy không kiên trì nổi thì cứ nói với anh.”

Thẩm Lan đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên Dương.

“Anh sẽ ở bên em.”

“...... Vâng.” Thẩm Lan buông lỏng bả vai, “Thật ra cũng chẳng có gì, cùng lắm thì không cho em về nhà nữa thôi chứ đâu thể làm gì hơn. Cha mẹ đều rất thương em nên sẽ không giận lâu đâu, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”

Nhưng Thẩm Lan đã nghĩ quá đơn giản.

Bởi vì ngày hôm sau hắn đến đồn cảnh sát nhưng không trở về được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.