Tiên Sinh - Dũng Tây

Chương 13: Chương 13 (H)




Phó Ngọc Trình từ phòng tắm bước ra phòng khách, anh khoác áo ngủ, đi chân trần trên sàn nhà giống Tưởng Đồng.

Tưởng Đồng thấy anh tắm xong, bèn đứng dậy khỏi sô pha, định đi vào phòng tắm.

Phó Ngọc Trình vươn tay ra kéo cánh tay cô ngăn lại, “Không cần tắm.” Anh ngồi xuống ghế sô pha, kéo cô vào trong lòng mình.

Tưởng Đồng ngồi ở trên một chân anh, nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh dưới lớp áo ngủ, vật nóng bỏng giữa hai chân anh chỉa vào chỗ đó. Cô rất ít khi dùng miệng thỏa mãn anh nên không có kinh nghiệm nhiều, bây giờ chỉ theo bản năng cúi xuống vật cứng ở giữa hai chân anh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vật dựng đứng, vươn cái lưỡi ra liếm láp.

“Đừng.” Bụng dưới căng cứng, chỗ đó bị cô liếm mà căng trướng.

Cô há miệng ngậm lấy vật của anh vào, đôi môi đỏ tươi quấn chặt lấy vật cứng phun ra nuốt vào. Anh cụp mắt nhìn cô, đưa tay xoa mái tóc cô. Cô không có kỹ thuật nào, chỉ biết nuốt vào nhả ra. Chỉ là cô không biết, cảnh tượng cô dùng đôi môi đỏ mọng vuốt ve vật nóng bỏng đã khiến cho da đầu Phó Ngọc Trình bị ngứa ngáy tê dại.

Anh tựa lưng vào sô pha, cau mày rên nhẹ, phần bụng kéo căng thật chặt.

Tưởng Đồng giương mắt nhìn anh, thấy anh nhắm mắt, khuôn mặt ửng hồng, giống như bị dục vọng cắn nuốt. Cô chìa tay lướt từ bụng dưới lên, vuốt ve vỗ về ngực anh. Đột nhiên anh mở mắt ra, nắm lấy cổ tay ngăn cản ý đồ của cô. Nhưng đã quá muộn, cô xoa đầu ti anh, gảy gảy đùa giỡn.

“Ừmm…” Chân anh giãn thẳng ra chống trên mặt đất, đầu ngón chân cuộn tròn, rên rỉ, tay đè ấn mạnh đầu cô, tựa như muốn bắn.

Tưởng Đồng bị anh đè mạnh suýt nữa thở không ra hơi, cổ họng bị dội lên vài lần khiến cô có chút buồn nôn.

“Dùng tay.” Anh lùi ra, nắm lấy tay cô sờ vào vật nóng bỏng di chuyển lên xuống.

Anh căng mặt, nheo mắt khom lưng đồng thời di chuyển cùng cô.

Tưởng Đồng hiếm khi thấy vẻ mặt của Phó Ngọc Trình lúc muốn bắn, nên nhất thời thất thần, mải mê nhìn anh. Anh cau mày, hai bên trán nổi gân xanh, há miệng như đang rất khó chịu, động tác trên tay không ngừng, đột nhiên rên rỉ rồi bắn ra.

Tưởng Đồng né không kịp, bị bắn vào cằm. Anh cúi xuống nhìn cô, thấy ti/nh d/ịch của mình dính trên cằm cô, chảy dài rồi rơi xuống váy cô.

Phó Ngọc Trình kéo cô vào lòng, giữ chặt cằm rồi hôn cô. Nụ hôn mãnh liệt, anh mút mạnh đầu lưỡi như muốn nuốt cô vào bụng.

Tưởng Đồng bị anh ôm vào lòng, hai người quấn quýt hôn nhau hồi lâu, tiếp đó anh đặt xuống sô pha, vật nóng bỏng lại dựng đứng lên, cọ xát vào bắp đùi cô cách lớp váy.

Phó Ngọc Trình quấn lấy lưỡi cô, ôm cô đứng dậy, tiếp đó thả cô xuống sô pha. Anh buông cô ra, nhìn đôi môi cô nhòe son vì bị mình hôn, vươn tay dùng ngón cái xoa môi dưới của cô, rồi đứng dậy bước vào phòng ngủ lấy bao cao su.

Anh ở trong phòng ngủ cởi quần lót áo ngủ, đứng ở trước giường, cầm lấy bao cao su đeo vào vật cứng rắn của mình, tiện thể cầm thêm mấy bao nữa rồi mới xoay người đi ra phòng khách.

Tưởng Đồng ngồi dựa trên sô pha, nhìn anh đi về phía mình, đôi môi anh bị dính son của cô, cả người trần truồng, vật dưới thân đã được đeo bao cao su. Cô co người trên sô pha, anh cúi xuống cởi khăn quàng cổ và vén váy cô lên, vuốt ve đùi cô.

Phó Ngọc Trình chạm vào phía mép quần lót, bàn tay len lỏi vào, nhẹ nhàng mò mẫm, thuận tiện cởi quần lót của cô.

“Mở chân ra.” Anh giữ đùi cô, tách hai chân của cô ra, chìa tay lần mò vào cúc huyệt nhỏ của cô.

Ngón tay trơn ướt.

Anh vén váy cô lên tận trên vai, để lộ bầu ngực và hai miếng dán. Hai bầu ngực trắng mịn, anh luồn hai ngón tay vào, gỡ miếng dán ngực ra, sau đó nắm lấy ngực cô.

Tưởng Đồng nằm trên ghế sô pha, hai chân bị anh tách ra đặt trên tay vịn, nơi tư mật bị anh đùa giỡn, không ngừng co rút, dâm thủy bên trong chảy ra theo ngón tay anh. Cô gần như phải cong người chống trên ghế sô pha để thở dốc.

Nơi tư mật bị ngón tay anh đi vào cọ xát một hồi lâu, cô có chút không chịu đựng nổi, đưa tay nắm lấy bàn tay trên ngực mình, gọi tên anh, “Phó…Phó tiên sinh.”

Phó Ngọc Trình đứng dậy, rút ngón tay ra, nắm lấy hai chân cô áp vào người mình, đỡ vật nóng bỏng đến sát đó của cô, chà xát cúc huyệt rồi chậm rãi đi vào.

“Ưmm…” Tưởng Đồng nhắm mắt rên rỉ, hai chân quấn lên lưng kéo anh đi vào.

Cắm sâu vào cô, Phó Ngọc Trình mím môi tận hưởng khoái cảm từ chỗ đang co rút của cô mang lại. Giống như đôi môi đỏ mọng của cô, khiến cho da đầu hắn tê dại.

Anh dừng một lúc, nhẹ nhàng đâm vào cô, hàng mi cô không khỏi run rẩy, cắn môi dưới kiềm chế khoái cảm dưới thân.

Phó Ngọc Trình nhìn cô, mặt cô ửng hồng, chiếc váy đỏ được kéo lên khoác trên vai, để lộ cơ thể trắng nõn. Bầu ngực run rẩy theo từng va chạm của anh, dưới thân kẹp chặt anh, như muốn anh tàn nhẫn hơn.

Anh chậm rãi vào một lúc, lại miễn cưỡng dậy, cúi xuống vòng tay ra sau lưng cô, đè bả vai cô mà hung hăng đi vào.

Nhưng tư thế này thật sự hơi mệt mỏi, anh khom người lâu nên thắt lưng hơi mỏi, bèn dừng động tác dưới thân lại.

Anh ôm cô, bế cô vào lòng, còn mình xoay người ngồi trên sô pha, để cô ở phía trên.

Khi hai người ân ái, chủ yếu chỉ làm một vài tư thế và đều ở trên giường. Làm trên sô pha và với tư thế này, thật sự là rất hiếm.

Anh nắm thắt lưng cô, tựa vào ghế sô pha thúc vào cô.

“Nhanh lên chút nữa.” Anh cau mày, làn váy trên người cô đã rớt xuống, che khuất chỗ giao hợp của hai người, tà váy đỏ rơi trên bụng anh, cùng với tư thế ngồi cưỡi của cô, càng làm trái tim anh rung động hơn.

Tưởng Đồng ấn vai anh, tách chân quỳ trên người anh lên xuống. Cô chuyển động rất nhỏ, chỗ giao hợp của hai người vô cùng nhớp nháp. Vật cứng rắn chôn sâu ở trong cô, cô cắn chặt môi nhẹ rên rỉ, giống như rất tận hưởng cuộc ân ái này.

Phó Ngọc Trình bị động tác của cô làm nổi gân xanh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt động tình đê mê của cô, thấy đôi mắt cô sảng khoái đến thất thần. Tay anh luồn vào váy, nắm bầu ngực của cô nhào nặn, nhịn không được hỏi cô.

“Thoải mái không?”

Tưởng Đồng gật đầu, đỡ vai anh lên xuống, nhẹ giọng hỏi, “Anh có tha thứ cho em không…”

Phó Ngọc Trình không trả lời, nắm lấy đầu ngực của cô nhẹ nhàng vân vê. Cái lần đưa cô đến khách sạn, thì lúc đó anh đã biết họ sẽ xảy ra quan hệ. Anh không phải Liễu Hạ Huệ, được phụ nữ ôm ấp yêu thương, vừa ý thì sẽ làm. Anh đã quen đối mặt với ham muốn của mình, anh có được sự thoải mái vui sướng từ người cô, cảm thấy hai người hòa hợp, bèn muốn duy trì quan hệ tình ái lâu dài với cô. Cô say rượu không tỉnh táo, còn anh thì không. Anh muốn có được cô, cho nên đã cùng cô trao đổi, cho cô thứ cô cần.

Chẳng qua anh không ngờ rằng mình lại sơ xuất trước cô lần nữa.

Là anh đã già, hay do sự trêu chọc của cô.

Khi cô nói chữ yêu ra khỏi miệng, trái tim anh đã không kiềm chế được mà dao động. Nhưng đó có phải là tình yêu hay không, sau khi rời đi anh đã suy nghĩ thật lâu. Sau đó, anh tin chắc rằng đó không phải là tình yêu, đó chỉ là cảm giác nhất thời do hai người tiếp xúc thể xác lâu ngày. Bởi vì hai người có quan hệ thân mật nhất nên sinh ra cảm giác không thật.

Anh phải duy trì khoảng cách với cô, chứ không phải giống bây giờ, rời khỏi tiệc rượu về đến trước nhà mình rồi lại vòng đến nhà cô, chờ cô trở về.

Nhưng thế này cũng không có gì không được, anh đến tìm cô là vì tình dục.

Bọn họ vốn là vì tình dục nên mới ở bên nhau.

Cho nên, anh chỉ nhẹ giọng nói ‘đừng nói vậy nữa’, giọng điệu nhẹ nhàng, như thể tan biến trong gió.

Tưởng Đồng mở miệng, còn chưa nói được lời nào, thì điện thoại đổ chuông, hai người sững sờ. Tiếng chuông còn vang lên, là điện thoại của Tưởng Đồng ở bàn trà đang reo.

Cô đỡ vai anh muốn đứng dậy đi lấy điện thoại, Phó Ngọc Trình bị cô cọ đến khó dằn lòng được, làm sao có thể cho cô nhả ra, bèn ôm cô đứng dậy đi lấy điện thoại. Cô bị anh nâng mông, đi đến bên cạnh bàn trà.

Tưởng Đồng cầm điện thoại lên, là Tống Giai Giai gọi đến, cô quên gửi tin nhắn cho cô ấy nói mình không đi nữa.

Tưởng Đồng nhìn Phó Ngọc Trình, anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Cô bắt máy, nghe thấy Tống Giai Giai hỏi cô đã đi chưa. Cô vội vàng nói vài câu, lấy cớ mình mệt quá muốn đi ngủ, sau đó cúp điện thoại.

“Em muốn đi đâu à?” Anh ôm cô trở lại ghế sô pha, đưa tay vén váy của cô lên, nắm eo cô, nâng eo nhấp vài cái.

Tưởng Đồng rên rỉ, chống lên anh, “Các bạn cùng lớp rủ em đi chơi tất niên…”

Anh ừm một tiếng, không nói gì nữa, bắt đầu tập trung làm cô.

Hai người làm như thế một lúc, nhưng Phó Ngọc Trình vẫn cảm thấy cô không thoải mái, bèn kêu cô nằm sấp lên tay vịn ghế sô pha, rồi anh tiến vào từ ở phía sau.

Váy đỏ của cô khoác lên lưng, lưng và mông cô đều trắng nõn, giữ chặt mông cô cắm sâu vào, anh vẫn thích tư thế này nhất, cứ thế mà làm liên tục.

Trước khi bắn, anh nghiêng cô sang một bên, nhất một chân cô lên, nhìn nơi tư mật giao nhau của hai người va chạm thêm mười mấy lần nữa, cau mày thở dốc, sau đó đâm thật sâu và bắn vào trong cô.

“Ưmm…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.