Tiên Sinh - Dũng Tây

Chương 11




Phó Tư Minh biết sẽ có sinh viên từ trường khác đến trường của bọn họ để tham gia biểu diễn, nhưng lại không biết Tương Đồng cũng sẽ đến. Trong buổi diễn tập, họ đã tách riêng nên cậu không gặp cô.

Lần trước tại buổi tiệc làm quen, cậu không chú ý đến cô lắm. Cô không có gì nổi bật, cũng không tham gia ca hát với bọn họ mà chỉ ngồi một chỗ nhìn mọi người vui chơi.

Lúc gặp ở nhà vệ sinh, cô thiếu chút nữa đã ngã, sau khi đứng vững, cô lại còn nhìn cậu mỉm cười, thoạt nhìn rất ngây ngôi.

Nhưng đến lúc cô lên chiếc xe kia rời đi, Phó Tư Minh lại cảm thấy cô hơi quen quen.

Nhóm người các cô rời khỏi sân khấu, lớp trưởng hướng dẫn mọi người tới chỗ khu vực trống để nghỉ ngơi.

Cậu đứng lên, quay đầu về phía Tống Kỳ, nói: “Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”

Tống Kỳ ừ một tiếng, cũng không ngẩn đầu lên.

Phó Tư Minh bước vào đám đông, rồi lại bước khỏi đám đông, Tưởng Đồng lại không hề chú ý đến cậu, nghiêng đầu vui cười, trò chuyện cùng các bạn. Giọng nói của cô băng qua đám đông, đi thẳng vào tai cậu.

Âm thanh giòn giã kia khiến cậu không khỏi quay đầu lại nhìn cô. Tóc cô búi cao, để lộ cổ nhỏ thon dài, dịu dàng xinh xắn, đôi hoa tai dài cô đeo cứ như rơi xuống hai vai. Cô nhìn nghiêng, mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền xinh đẹp.

Cậu thu ánh mắt lại, bước ra bên ngoài hội trường hút thuốc.

Nhả một hơi thuốc, khói thuốc hòa vào không khí lạnh lẽo, ánh sáng từ trong hội trường chiếu ra bên ngoài. Phó Tư Minh đứng ngược sáng, hút xong một điếu thì ném tàn vào thùng rác ở bên cạnh rồi xoay người đi vào hội trường.

Vào hội trường, Phó Tư Minh không nhìn thấy Tống Kỳ đâu nữa, cậu ta không còn ở chỗ cũ. Cậu quay đầu tìm kiếm, thì nhìn thấy Tống Kỳ đang ngồi cạnh Diêu Thành, trò chuyện vui vẻ với đám nữ sinh.

Thấy cậu đi tới, Tống Kỳ bèn giới thiệu với mọi người: “Bạn của tôi đến rồi.”

Diêu Thành chào hỏi cậu, cậu cũng ngập ngừng chào lại. Sau đó, Tống Kỳ lôi kéo cậu ngồi xuống.

Bọn họ ngồi thành vòng tròn, để có thể nhìn nhau.

Tưởng Đồng ngồi xéo ở phía đối diện với Phó Tư Minh, mặc áo khoác, trò chuyện cùng bạn bè, nhìn thấy cậu ngồi xuống, thì gật đầu một cái, xem như chào hỏi.

Nhưng không ngờ, cậu lại chẳng thèm chú ý tới cô mà quay qua nói chuyện với Tống Kỳ.

Tống Giai Giai xuy một tiếng: “Anh chàng kia đẹp trai quá nhỉ.”

Ở buổi gặp mặt làm quen lần trước, cô ấy nghe bạn học nói, có một anh chàng rất ưa nhìn tên là Phó Tư Minh. Cô ấy có bạn trai rồi nên không tham gia, nhưng cũng rất tò mò anh chàng ưa nhìn này đẹp trai đến mức nào.

Tưởng Đồng không nói gì, thấy cậu không chú ý đến mình thì không nhìn cậu nữa mà chuyên tâm nói chuyện phiếm cùng bạn bè.

Tống Giai Giai có dự định đi du lịch trong kỳ nghỉ đông, nên hỏi cô có kế hoạch gì không, có muốn đi cùng cô ấy hay không.

Tưởng Đồng mỉm cười từ chối, nói mình không muốn làm bóng đèn.

Tống Giai Giai cũng cười, hỏi cô sao còn chưa có bạn trai. Tưởng Đồng cảm thấy không trốn tránh được, nên nói là không tìm được người thích hợp.

Tống Giai Giai cũng không tin. Trong trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi Tưởng Đồng, nhưng cô luôn tỏ ra bối rối, xấu hổ cự tuyệt.

“Cậu đúng là không có bạn trai không đấy?” Cô ấy nhìn Tưởng Đồng, thấy cô bắt đầu khó xử thì cười, nói: “Được rồi, nếu cậu không muốn nói thì tớ cũng không truy hỏi nữa.”

“Sợi dây chuyền này của cậu, có phải do bạn trai tặng không?” Mặc dù nói là không hỏi nhưng nhìn thấy sợi dây chuyền, cô ấy vẫn không nhịn được tò mò.

Phó Tư Minh lắng nghe Tống Kỳ cùng bạn bè nói chuyện phiếm, nhưng đuôi mắt lại nhìn thấy Tưởng Đồng lấy tay che ngực, sau đó thả tay xuống.

Tống Kỳ bỗng nhìn sang Tưởng Đồng, mới chỉ gặp một lần nên cậu ta không dám xác nhận, bèn quay qua hỏi Diêu Thành: “Này, đó có phải là cô gái đã tham gia cùng chúng ta lần trước hay không?”

Diêu Thành đưa mắt nhìn theo tay của Tống Kỳ rồi gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy tên là Tưởng Đồng…Tôi nghe nói cô ấy vẫn chưa có bạn trai đâu.”

“Thật hay giả vậy? Xinh đẹp như vậy mà vẫn chưa có bạn trai á?” Tống Kỳ kinh ngạc.

Diêu Thành lắc đầu, muốn nói mình cũng không rõ lắm, “Có thể là không muốn nói! Cô nàng này rất khiêm tốn.”

Tống Kỳ gật đầu, lại hỏi thêm vài chuyện về Tưởng Đồng, mới phát hiện cô và mình thế mà lại là đồng hương. Hai người đều đến từ một huyện trong thành phố.

Có đề tài nói chuyện, Tống Kỳ bèn đứng dậy tìm Tưởng Đồng để nói chuyện phiếm. Phó Tư Minh bị Tống Kỳ lôi kéo, đi đến ngồi bên cạnh Tưởng Đồng.

Tưởng Đồng thấy bọn họ đi tới thì hơi nhướng mi, đưa mắt nhìn lên. Hình như cô cũng rất ngạc nhiên, hóa ra cô và Tống Kỳ là đồng hương.

Bọn cô trao đổi Wechat với nhau, Tống Kỳ hẹn cô đi chơi vào kỳ nghỉ đông, cậu ta còn muốn nói chuyện thêm vài câu nữa nhưng có người sau sân khấu phát loa thông báo mọi người cùng nhau lên sân khấu để tập dợt lần cuối cho tiết mục đêm nay.

Mọi người đứng dậy, chỉnh sửa lại trang phục.

Lúc Phó Tư Minh đứng dậy thì nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ của Tưởng Đồng. Sợi dây chuyền mảnh nhỏ bằng bạc, mặt dây chuyền hồ ly xinh xắn ngay trước ngực của cô. Nhìn chằm chằm một lúc, cậu mới dời mắt đi.

Tưởng Đồng cởi áo khoác, để qua một bên, theo mọi người cùng nhau lên sân khấu.

Phía trước màn sân khấu, người dẫn chương trình đang giới thiệu. Ở phía sau, mọi người vội vàng tìm chỗ đứng, khi màn sân khấu được kéo qua hai bên, họ đã đứng ngay ngắn tại vị trí của mình. Tiếng nhạc vang lên, mọi người cùng nhau hát.

Phó Tư Minh đứng ở hàng phía sau, nhìn lên hàng phía trước, cậu tìm được cô gái đeo sợi dây chuyền bạc trên cổ, dừng lại một lúc rồi nhanh chóng hòa giọng cùng mọi người.

_____

Sáu giờ tối hôm đó, An Tình theo Phó Ngọc Trình ra thang máy đến bãi đỗ xe. Tiểu Triệu đã khởi động xe sẵn, đang đợi bọn họ.

Tiểu Triệu lái xe đưa bọn họ đến nhà của thư ký An. Cô ấy mời anh lên nhà uống trà, Phó Ngọc Trình đồng ý, Tiểu Triệu thì chờ ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Anh vào phòng cô ấy, ở cửa thay giày rồi đến ghế salon ngồi xuống. An Tình bưng cho anh một ly trà, là loại trà mà anh thường hay uống.

“Tôi mua rất nhiều để ở nhà, khi nào ở văn phòng hết, tôi sẽ mang qua.” Cô ấy giải thích.

An Tình đi thay quần áo, Phó Ngọc Trình ngồi ở phòng khách, quan sát căn phòng, đây là lần đầu tiên anh ghé nhà An Tình.

Nhà của cô ấy là một căn hộ lớn, trang trí rất đơn giản, bên trong đặt vài chậu cây xanh, ghế salon rất thoải mái.

Anh nâng ly trà, cúi đầu nhìn những lá trà bên trong, mùi trà lan tỏa khắp nơi, không hiểu sao, ngay lúc này, anh lại nhớ đến ly nước chanh đó.

Anh khựng lại một lúc, nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn.

An Tình thay đồ xong, cầm túi xách bước ra phòng khách thì thấy Phó Ngọc Trình đã bước ra cửa, đang đang ở chỗ đổi giày.

“Đợi lâu à?” Cô bước tới thay đôi giày cao gót.

Phó Ngọc Trình lắc đầu, “Váy rất đẹp!”

An Tình nói cảm ơn.

Hai người cùng nhau vào thang máy để xuống lầu.

Đến bãi đậu xe thì Phó Ngọc Trình tiến lên phía trước, mở cửa cho An Tình, sau đó vòng qua bên kia để lên xe.

Buổi tiệc thường niên của công ty tổ chức tầng cao nhất của khách sạn cao cấp. An Tình theo Phó Ngọc Trình xuống xe, vòng tay vào khủy tay của anh tiến vào thang máy.

Phó Ngọc Trình mặc âu phục như thường lệ, lúc lên sân khấu phát biểu thì Tưởng Đồng đang cùng bạn học múa trên sân khấu.

Sau khi kết thúc bài phát biểu, anh xuống khán đài, ngồi ở bàn đầu tiên cùng mọi người thưởng thức tiết mục biểu diễn của đêm nay.

Tiếc mục rất chán, anh cứ liên tục chú ý thời gian.

An Tình để ý thấy anh nhìn đồng hồ lần thứ tư, bèn ghé sát tai anh nói: “Nếu anh có việc, tôi có thể thay anh phát biểu khi kết thúc buổi tiệc.”

Phó Ngọc Tình thả tay xuống, nhìn lên sân khấu, “Tôi không có việc gì cả.”

An Tình không nói gì, ngồi thẳng lên tiếp tục nhìn lên sân khấu.

Trên sân khấu, tiết mục không khác gì những năm trước. Đến khi các cô gái mặc váy dài tiến lên sân khấu biểu diễn, bà tay đặt trên đầu gối của Phó Ngọc Trình nhẹ nhàng siết lại, nắm thành quyền.

Bài múa rất đẹp, nhưng anh không có tâm trạng thưởng thức. Lòng bàn tay anh dường như đang đổ mồ hôi, anh mở ra, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

_____

Trước khi khai tiệc, An Tình thay mặt Phó Ngọc Trình phát biểu đôi lời, đến khi xuống sân khấu, cùng mọi người nâng ly thì có người hỏi: “Phó Ngọc Trình đâu?”

Cô ấy cười đáp, “Phó tiên sinh có chút việc phải xử lý nên đi trước rồi. Anh ấy nhờ tôi gửi lời chúc năm mới đến tất cả mọi người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.