Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 67: Chap-67




Chương 66: Điệu Múa Hula

[*] trò chơi bài địa chủ của TQ: một người làm địa chủ, những người còn lại làm nông nô, phe nào hết bài trước thì thắng

********

Lúc Mạc Nhất Kỳ nín thở, dùng cây cối ẩn núp từ từ tiến tới trước thì không thấy dã thú gì cả, chỉ mơ hồ thấy một bóng người nằm dưới đất.

Ánh mắt Mạc Nhất Kỳ sáng lên, là Vương Khang! Gã vội vàng chạy tới, càng tới gần thì mùi máu tanh lại càng nồng nặc hơn, Mạc Nhất Kỳ có chút lo sợ, sợ Vương Khang vấp chân ngã bể đầu.

Kết quả khi gã tới gần thấy rõ ràng vẻ Vương Khang thì hoảng sợ tới mức hét thất thanh như đám nữ nhân, chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

Trước mặt gã, Vương Khang chảy máu đầm đìa, chết không nhắm mắt, ánh mắt hoảng sợ trợn trừng, biểu tình dữ tợn, làm người sợ hãi chính là phần thân, cứ như có thứ gì đó từ trong cơ thể xé toạt lớp da chui ra, buồng tim trống rỗng, không hề thấy chút thịt nào. Vương Khang vốn rất gầy, thế nhưng bây giờ chân chính là da bọc xương, không phải đùa, thật sự chỉ có một tầng da mỏng manh bao trùm lên khung xương, chỉ có mỗi phần đầu là có da có thịt bình thường.

Đáng sợ, quá đáng sợ, này là quái vật gì vậy? Vương Khang làm sao lại biến thành như vậy?

Mạc Nhất Kỳ sợ tới sắp tè ra quần, trong lòng cũng hỗn loạn, sợ con quái vật kia sẽ ăn thịt mình, gã sợ hãi đứng dậy, nhấc chân thì cảm thấy đau đớn không thôi, lúc này mới phát hiện mình trặc chân.

Sống chết ở ngay trước mắt, gã làm sao còn bận tâm tới chuyện này, vội vội vàng vàng kéo cổ chân sưng đỏ bỏ chạy, vô tình vấp một cái rồi giống như quả bóng từ trên sườn núi lăn xuống, cuối cùng đụng trúng thân cây mới ngừng lại. Mà người thì sớm đã chết ngất rồi.

Trên xe, hai cô gái buồn chán vọc di động, đã hơn một tiếng, di động không có tín hiệu, không có mạng, hai người quá nhàm chán, chỉ có thể tám chuyện phiếm.

Trò chuyện một hồi liền chuyển chủ đề tới Vương Khang, Đổng Thanh Thanh cười hì hì nói: "Vương thiếu so với tụi mình còn gầy hơn, công phu trên giường thế nào?" Chủ đề trò chuyện của nữ nhân không phải tiền thì cũng là dáng người hoặc nam nhân.

Lâm Thiến bĩu môi: "Bình thường thôi, thời gian như nam nhân bình thường, bất quá thật sự quá gầy, cởi quần áo ra thì ngay cả xương sườn cũng thấy rất rõ, lúc ôm tôi, tôi cảm thấy cộm phát hoảng."

Nhớ tới cánh tay lộ ra ngoài ống tay áo của Vương Khang, Đổng Thanh Thanh nhịn không được rùng mình: "Đúng là gầy thật, gầy tới mức có chút đáng sợ! Trước đó có một người chị em của tôi từng cặp với Vương thiếu, cổ nói Vương thiếu không gầy đến vậy. Đoạn thời gian trước dáng người vẫn còn rất bình thường, cũng không biết vì sao lại gầy thành như vậy."

Lâm Thiến xõa tóc, ánh mắt dán mi giả khẽ chớp chớp: "Ai biết đâu! Bất quá tôi biết một sở thích kỳ quái của Vương thiếu."

Đổng Thanh Thanh hứng thú: "Sở thích gì? Bà nói coi."

Lâm Thiến thần thần bí bí nói: "Ổng á, thích ăn anh nhi."

Lời này vừa nói ra, Đổng Thanh Thanh nhịn không được chán ghét: "Mẹ ơi, làm vậy cũng ác quá đi? Cư nhiên lại ăn thịt người!!! Tôi ăn cuống rốn thẩm mỹ đã mắc ói lắm rồi, ổng ăn thịt người mà không cảm thấy có gì không đúng à?"

Lâm Thiến ưỡn ngực, cao ngạo nhìn Đổng Thanh Thanh: "Bà không hiểu! Anh nhi so với cuống rốn còn bổ hơn, còn có tác dụng làm đẹp. Bà xem mặt tôi đi, có phải đẹp hơn trước không?"

Đổng Thanh Thanh sửng sốt, tiến tới gần xem thử, không nói tới lớp make up, quả thực so với trước kia đẹp hơn mấy phần, lớp make up trôi đi cũng không phát hiện chút dấu hiệu lão hóa nào. Bọn họ phải luôn trang điểm khi ra ngoài đi chơi với đám nam nhân, thời gian lâu dài rất dễ bị muộn, trên mặt ít nhiều cũng có chút tỳ vết, chỉ có thể dùng trang điểm để che giấu.

Đổng Thanh Thanh cùng Lâm Thiến quen biết cũng không ngắn, tự nhiên cũng biết đối phương tẩy trang sẽ kinh dị cỡ nào, bình thường vẫn luôn trang điểm rất đậm, nhìn xa thì đẹp nhưng nhìn gần thì cả tấn phấn.

Thế nhưng hiện giờ cứ như để mặt mộc vậy, làn da trắng nõn sáng bóng. Mới đầu Đổng Thanh Thanh đã muốn hỏi rồi, thế nhưng vì ngại mặt mũi nên không tiện mở lời.

"Ý là, bà cũng ăn à?" Đổng Thanh Thanh nhịn không được nổi da gà.

Lâm Thiến mở camera, chỉnh trang lại tóc tai: "Oh, Vương thiếu dẫn tôi đi ăn. Mới đầu cũng cảm thấy mắc ói, thế nhưng bà cũng hiểu mà, không ăn không được, tôi liền nhắm mắt ăn một chút, sau đó từ từ quen luôn, kết quả phát hiện da ngày càng đẹp, gần nhất tôi cũng không cần tiêm filler nữa. Da cứ non mềm căng bóng."

Đổng Thanh Thanh nhích tới gần, Lâm Thiến không dùng 360, chỉ mở chức năng làm đẹp của camera, thế nhưng làn da rõ ràng chính là dạng mà tất cả nữ nhân đều thiết tha mơ ước. Mà cô thì trong màn hình là một nữ nhân trang điểm diễm lệ, so ra thì có thêm chút phong trần, thậm chí là có chút dung tục.

"Thứ kia thật sự có thể làm đẹp à?" Đổng Thanh Thanh có chút động tâm, ăn cuống rốn cũng là ăn, vì đẹp, không có gì cô không dám làm cả.

Lâm Thiến đương nhiên đáp: "Dĩ nhiên, tôi chính là ví dụ a!" Cô cầm di động soi mặt bên trái rồi soi mặt bên phải, trong lòng vui sướng không thôi.

Ngay lúc Đổng Thanh Thanh động tâm muốn hỏi xem đi đâu ăn được thì hai người đột nhiên nghe thấy tiếng cười của con nít: "Hi hi hi, ta ở đây nè!"

Hai người trố mắt nhìn nhau, Lâm Thiến do dự nói: "Vừa nãy hình như tôi nghe thấy tiếng con nít cười."

Đổng Thanh Thanh gật đầu: "Tôi cũng nghe thấy, có con nít ở đây à?" Kia có phải có người đến đây không?

Ánh mắt Đổng Thanh Thanh sáng ngời: "Mau xuống xe, nói không chừng chúng ta có thể gọi người tới giúp."

Lâm Thiến cũng cao hứng, hai người mở cửa xe bước xuống, thế nhưng phía trước lẫn phía sau đều không thấy ai cả. Lâm Thiến có chút buồn bực: "Kỳ quái, vừa nãy rõ ràng nghe thấy tiếng con nít mà. Đâu mất rồi?"

Đổng Thanh Thanh cũng sửng sốt, nhìn tới nhìn lui nhưng ngay cả dấu chân cũng không thấy, chỉ có thể thất vọng xoay người chuẩn bị quay lại xe. Ngay lúc này cô hoảng sợ thấy một đứa bé bám trên váy Lâm Thiến mỉm cười lạnh lùng nhìn mình.

"A a a a..." Đổng Thanh kinh hoàng thét chói tai, đứa bé kia, đứa bé kia chỉ có mỗi cái đầu là bình thường, còn thân mình thì toàn là xương.

Lâm Thiến sợ hết hồn, có chút tức giận nói: "Bà làm sao vậy?"

Đổng Thanh Thanh ngây người như phỗng, chỉ có thể nhìn váy Lâm Thiến mà la hét.

Lâm Thiến bị dáng vẻ của Đổng Thanh Thanh dọa sợ, cúi đầu nhìn một cái thì thấy một con quái vật đang cắn bắp chân mình, đau nhức truyền tới, cô đau đớn ngã nhào xuống đất, con quái vật kia há hàm răng nhọn hoắt gặm cắn bắp chân cô.

"A a a a a a..." Tiếng la hét chói tai vang vọng tới tận mây xanh.

"Mau cứu tôi, mau mau cứu tôi..."

Lâm Thiến không biết vì sao mình không thể nhúc nhích, chỉ có thể giàn giụa nước mắt cầu xin Đổng Thanh Thanh.

Đổng Thanh Thanh sợ tới ngây người, trơ mắt nhìn chân Lâm Thiến bị quái vật từng ngụm từng ngụm cắn xé chỉ còn lại xương và da.

Tốc độ ăn của nó rất nhanh, không bao lâu sau Lâm Thiến đã bị móc rỗng, chỉ còn lại lớp da mong manh phủ lên khung xương.

Lâm Thiến đau đớn quằng quại, gương mặt tràn đầy khiếp sợ, ánh măt trợn to đầy ảm đạm nhìn về phía bầu trời xanh bị đám cây cối che kín, không còn khí tức.

Đổng Thanh Thanh sợ tới nhũn chân, không ngừng khóc lóc cầu xin, cầu quái vật bỏ qua cho mình. Thịt trên người anh nhi lại mọc trở lại, nó thét lên là không đủ không đủ, mi là kẻ kế tiếp. Nói xong, nó bổ nhào tới ăn sạch sẽ Đổng Thanh Thanh.

Đổng Thanh Thanh căn bản không hiểu kẻ kế tiếp nghĩa là gì, là kẻ kế tiếp bị ăn hay hay kẻ kế tiếp chuẩn bị ăn thịt người. Thế nhưng hiển nhiên, cô không có cơ hội biết đáp án.

Anh nhi lau lau miệng, sờ cái bụng tròn vo, cười thỏa mãn.

Ăn thịt người thực ngon, chả trách bọn họ cũng thích ăn như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.