Chương 213: Bất trắc liên tiếp 3
Mọi người sợ hãi tới mức sắp sinh ra chứng vọng tưởng, nói tóm lại là bọn họ không ở nổi nữa.
Tống Triết chú ý tới nữ nhân làn da tái nhợt kia cũng ở trong đại sảnh, vẫn ngồi trong góc, âm u nhìn mọi người, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một độ cong cổ quái, giống như quá lâu không cười nên bắp thịt trở nên cứng ngắc một cách kỳ quái.
Thừa dịp sự chú ý của nữ nhân không đặt trên người mình, Tống Triết nhanh chóng vận linh khí tới mắt, định thần nhìn lại.
Cái nhìn này làm Tống Triết kinh hãi tới tê dại da đầu.
Cậu cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi, hoặc là bàn tay vàng của cậu xảy ra vấn đề, vì thế lập tức dời mắt sang những người khác. Người bị chọn trúng đang ôm ngực, biểu tình kinh hãi, đang không ngừng lải nhải nói chuyện với người bên cạnh, tim của người này thình thịch thình thịch nảy lên thật nhanh, có màu đỏ au, mạch máu buồng tim nối tiếp với các bộ phận bất động, ngay ngắn có thứ tự vận hành.
Đây mới là hiện tượng nên có của người bình thường.
Mà nữ nhân kia, tim của cô ta cũng có màu đỏ nhưng không nảy lên, huyết dịch cũng có màu đỏ nhưng không lưu thông. Ngũ tạng lục phủ giống như bị nhấn nút tạm ngừng, không hề nhúc nhích, giống như không vận hành vậy.
Tống Triết sửng sốt, này là tình huống gì a?!
Có lẽ thời gian chú ý quá lâu nên nữ nhân kia phát hiện, cô ta lạnh lùng nhìn về phía Tống Triết, con ngươi nhạt màu tràn đầy ý lạnh, tựa hồ đang cảnh cáo, sau đó đứng dậy rời đi.
Tống Triết kéo tay Tiêu Thiên, có chút hoảng hốt nói: "Lão Tiêu, tim của nữ nhân kia không đập, kia cô ta là người sao?"
Tiêu Thiên sửng sốt: "Tim không đập?"
Tống Triết gật đầu, nuốt nước miếng: "Đúng vậy, tim không đập, máu huyết không lưu thông, thậm chí tế bào cũng không phân tách."
Tiêu Thiên có chút suy nghĩ: "Tống Tống, giống như miêu tả của em hẳn là người chết đi, chỉ có người chết tim mới không đập, máu huyết không lưu thông, ngay cả tế bào cũng không phân tách."
Tống Triết vỗ tay nói: "Đúng, là người chết, thế nhưng người chết làm sao biết nói chuyện, hô hấp, lại còn đi lại?" Cậu gãi gãi đầu, nghĩ tới một từ: "Hoạt tử nhân?!"
"Hoạt tử nhân?" Tiêu Thiên nhanh chóng tìm kiếm tri thức trong đầu: "Ý em là tang thi?"
Tống Triết cũng từng xem qua phim tang thi, thế nhưng động tác của tang thi trong phim rất chậm chạp, da dẻ xanh đen, hoàn toàn không có lý trí, thế nhưng nữ nhân này không giống, cô ta rõ ràng có lý trí, hơn nữa còn rất thông minh, động tác cũng giống như người bình thường, hoàn toàn không phù hợp với điều kiện đặc thù của tang thi.
Tống Triết nói: "Mặc dù tang thi cũng được gọi là hoạt tử nhân nhưng cô ta hiển nhiên không giống. Có lẽ là đặc thù của ngoại quốc, như vậy vấn đề là tại sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này?"
Một hoạt tử nhân sao lại xuất hiện trên đảo nhỏ này? Tiêu Thiên nói muốn lên đảo cần phải đặt trước, cần có tiền chống đỡ, chẳng lẽ một hoạt tử nhân cũng có thể là phú hào trăm triệu?!
Hay là, sau lưng cô ta có người khác?
Tống Triết tò mò không thôi, kéo Tiêu Thiên đi tìm người phụ trách đảo nhỏ, muốn biết thông tin về nữ nhân kia, đầu người phụ trách đảo lúc này đã căng tới sắp nổ, nào có thời gian gặp Tống Triết, vừa nghe liền muốn gọi người đuổi bọn đi.
Thế nhưng trợ lý nói một trong hai người này chính là Tiêu Thiên chỉ cần giậm chân một cái có thể rung chuyển Hoa quốc, người phụ trách mới miễn cưỡng dành chút thời gian gặp mặt một lần, nghe Tống Triết nói nữ nhân kia có chút kỳ quái, người phụ trách đảo nhỏ suy nghĩ một chút rồi bảo người mang tư liệu tới cho Tống Triết, sau đó nói mình còn chuyện rời đi trước, có vấn đề gì có thể tìm trợ lý của hắn.
Tống Triết mỉm cười cám ơn, cậu biết trên đảo xảy ra nhiều vấn đề như vậy, người phụ trách này nhất định đang bể đầu sứt trán, có thể gặp mặt như vậy chính vì nể mặt Tiêu Thiên.
Mỗi người trước khi vào đỏ nhỏ đều có điền một tờ đơn thông tin, này là để phục vụ khách hàng tốt hơn.
Nội dung rất ít, trừ bỏ tên họ giới tính cùng thời gian xin vào đảo thì không còn gì khác, dù sao thì người phương tây cũng rất chú trọng vấn đề riêng tư.
Vì thế Tống Triết cũng chỉ biết được nữ nhân kia tên là Selena, một cái tên rất bình thường.
Tống Triết để Tiêu Thiên hỗ trợ hỏi thăm trừ bỏ những cái này thì bọn họ còn biết gì về cô ta?
Trợ lý nhớ lại một chút rồi nói: "Cũng không bao nhiêu, bởi vì ngày đó có quá nhiều khách lên đảo, chúng tôi cũng không thể nhớ kỹ từng người." Bọn họ chỉ có thể nhớ được vài vị có thân phận đặc biệt, tỷ như Tiêu Thiên, tỷ như vị phú thương F quốc đã chết.
Còn những người khác thì bọn họ sẽ không quá chú ý, bởi vì bọn họ chỉ ở đảo nhỏ một ngày, sau đó vì hết tiền mà ảo não rời đi.
Trợ lý không hiểu lắm, vì sao đảo nhỏ của bọn họ lại để những người đó tới làm khách? Vì sao không trực tiếp chế tạo vòng thượng lưu chân chính?
Tống Triết cám ơn một phen, sau đó trả tài liệu lại cho trợ lý, theo Tiêu Thiên trở về.
"Tống Tống hoài nghi hết thảy những việc này đều là do nữ nhân Selena kia giở trò quỷ à?"
Tống Triết ngửa mặt nhìn bầu trời sao lung linh đặc biệt sáng chói mê người: "Em có cảm giác những việc này không thoát khỏi liên quan với nữ nhân kia."
Cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, kéo Tiêu Thiên, nhìn xung quanh một chút rồi nhỏ giọng nói: "Chúng ta tới khu vui chơi một chuyến đi."
"Khu vui chơi?" Tiêu Thiên có chút kinh ngạc: "Đã bị phong tỏa rồi, có thể chúng ta sẽ không vào được."
Tống Triết vỗ vai anh: "Có em ở đây, chuyện nhỏ! Đi thôi!"
Tối hôm đó không có ai ra ngoài tản bộ, cũng vì chuyện hôm nay nên mọi người không có tâm tư đó, vì thế con đường trở nên vắng tanh, chỉ có Tống Triết cùng Tiêu Thiên.
Đúng như Tiêu Thiên nói, khu vui chơi đã bị phong tỏa, Tống Triết nhìn độ cao một chút rồi cùng Tiêu Thiên bò vào. Hai người đi tới khu tàu lượn, dưới đất vẫn còn vệt máu, chỉ là toàn bộ đèn trong khu đã tắt nên không nhìn rõ lắm.
Tiêu Thiên thấp giọng nói: "Tống Tống, tới đây làm gì?"
Tống Triết vừa vận linh khí lên mắt vừa trả lời: "Đương nhiên là tới xem xem chuyện khi ấy phát sinh thế nào."
Bàn tay vàng nhìn ngược dòng thời gian không phải thứ Tống Triết có thể khống chế, thế nhưng mỗi lần cậu muốn biết, bàn tay vàng vẫn luôn phơi bày thứ cậu mong muốn, lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc ban ngày khu vui chơi đầy tiếng cười nói, vị phú thương đó cùng con trai mình cùng ngồi tàu lượn, hết thảy đều bình thường, nhân viên cũng không hề động tay động chân.
Bởi vì biết con đinh ốc kia phát sinh vấn đề nên Tống Triết sớm đã đặt chú ý vào chỗ ngồi đó. Ngay lúc này, cậu nhìn chằm chằm thì con ốc kia đột nhiên bắt đầu rỉ sét, lúc tàu lượn khởi động thì thì bắt đầu lỏng ra.
Đáng sợ, ngay cả bản thân Tống Triết cũng không có cách nào làm đinh ốc biến thành như vậy trong khoảnh khắc. Bản lĩnh của người kia tựa hồ còn lợi hại hơn cậu nghĩ!
Sau khi hình ảnh biến mất, Tống Triết nắm tay Tiêu Thiên nói: "Quả nhiên có vấn đề! Đinh ốc rỉ sét kia căn bản không phải do nhân viên kiểm tra sơ sót, là có người cố ý gây ra. Em thấy đinh ốc rõ ràng rất tốt, có người giở trò quỷ làm nó nháy mắt rỉ sét rồi rơi ra."
Tiêu Thiên cả kinh: "Cái này căn bản không phải thủ đoạn người bình thường, là nữ nhân kia sao?!"
"Em dám khẳng định, trăm phần trăm chính là cô ta." Mặc dù Tống Triết không tận mắt thấy là cô ta làm, thế nhưng thời điểm phát sinh cô ta có mặt ở hiện trường, tối hôm nay lại bị cậu phát hiện là hoạt tử nhân kỳ quái, đủ loại dấu hiệu chứng minh nữ nhân này có vấn đề rất lớn!
"Tống Tống, tiếp theo em định làm thế nào?"
Tống Triết có chút áy náy nói: "Chắc phải để anh thất vọng về kỳ nghỉ của chúng ta rồi!" Sau khi biết rõ nữ nhân này có điều cổ quái, Tống Triết căn bản không có khả năng để mặc cô ta tiếp tục.
Tiêu Thiên biết tính cách Tống Triết, gặp chuyện như vậy cậu chắc chắn sẽ không buông tay không quản, anh ôm lấy Tống Triết, vỗ nhẹ lưng cậu: "Không sao, sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều kỳ nghỉ."
"Cám ơn anh, lão Tiêu!" Tống Triết áp mặt vào bờ vai Tiêu Thiên, vòng tay ôm lấy eo anh, ngọt ngào nói: "Em thật sự rất thích anh!"
Tiêu Thiên cười: "Anh cũng vậy!"
Sau khi kiểm tra xong, hai người lặng lẽ từ khu vui chơi chui ra ngoài, trở về khách sạn, đại sảnh khách sạn người đến người đi, tất cả mọi người vẫn đang kháng nghị, yêu cầu người phụ trách đảo đưa bọn họ về ngay bây giờ.
Cấp bách không biết làm sao, người phụ trách đảo chỉ có thể đáp ứng, lại chấp nhận sẽ bồi thường, cuối cùng mới trấn an được. Mà lúc này đã có một số người lên du thuyền rời đi.
Selena cũng là một trong số đó.
Tống Triết nhướng mày: "Cô ta muốn đi?" Kỳ quái, chẳng lẽ trọng điểm của Selena chính là phú thương kia? Chẳng lẽ vụ cô gái cắn người cùng Michelle bị rắn cắn đều là sự cố?
Tống Triết cùng Tiêu Thiên tới khu vui chơi một chuyến, không đuổi kịp thời gian, chỉ có thể trơ mắt Selena lên du thuyền rời đi. Du thuyền đi một chuyến cũng phải bốn năm tiếng, chờ bọn họ lên chuyến sau thì đã không còn kịp rồi.
Tống Triết có chút ủ rũ, nhìn sắc trời u ám cùng du thuyền đã không còn bóng dáng, bất đắc dĩ nói: "Xem ra phải thất vọng rồi, không ngờ Selena lại rời đi như vậy! Chẳng lẽ cô ta thật sự tới đây chỉ vì báo thù phú thương kia?"
Tiêu Thiên trầm ngâm một chốc: "Anh gọi điện bảo người điều tra phú thương kia một chút."
Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể như vậy! Tống Triết thở dài một hơi, Tam Hoàng vẫn còn ở đại, ngoan ngoãn nghe lời Tống Triết nằm ở đó nghỉ ngơi. Lúc thấy hai người trở lại thì lập tức vui vẻ ngoắc đuôi nghênh đón.
Đại sảnh là một mảnh hỗn loạn, nhóm khách nhân đều ở đây chờ chuyến du thuyền sau, ít nhất cũng phải hơn một tiếng nữa.
Tống Triết xem thời gian, hắt xì một cái: "Lão Tiêu, chúng ta ở lại mai rồi đi, bây giờ về ngủ một giấc thôi, cũng trễ lắm rồi!"
Tiêu Thiên không phản đối: "Ừm, đi thôi!"
Selena đã đi rồi, Tống Triết cùng Tiêu Thiên cũng không cần ở lại nơi này, vốn muốn du lịch thả lỏng một chút, kết quả lại gặp hoạt tử nhân thật thật ảo ảo Selena, lại xảy ra nhiều sự cố ngoài ý muốn như vậy, Tống Triết cũng không ở đây chơi nổi nữa.
Một ngày quá mệt rồi, một chuyện nối tiếp một chuyện, Tống Triết nhảy lên giường, rất nhanh liền tiến vào ngủ say.
Tiêu Thiên mở máy tính tìm kiếm địa điểm du lịch tiếp theo, làm chút kế hoạch, sau đó mới tắt máy, cùng nằm xuống ngủ với Tống Triết.
Ngày hôm sau, Tống Triết đang ngủ say thì Tam Hoàng nhảy lên giường, liếm tỉnh cậu.
"Gâu gâu gâu-----" Tiếng chó sủa vang dội làm Tống Triết tỉnh lại từ giấc ngủ say.
Ánh mắt cậu có chút mông lung, ngáp một cái, không khách khí xoa đầu chó của Tam Hoàng: "Tam Hoàng ngốc, dậy sớm như vậy làm gì a?"
Tam Hoàng nghẹn ngào kêu một tiếng, dùng đỉnh đầu dụi dụi người Tống Triết, có chút gấp gáp.
Tống Triết lười biếng ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn sang bên cạnh: "Lão Tiêu đâu?" Tam Hoàng hướng về phía phòng tắm sủa vài tiếng, Tống Tống hiểu ý, cười nói: "Đang tắm hử? Hèn chi không dẫn con ra ngoài, có phải nghẹn lắm rồi không? Tới đây, ba ba dẫn con đi dạo một chút!"
Tống Triết dụi mắt, thay quần áo, dẫn Tam Hoàng đi giải quyết đại sự nhân sinh.
Sáng hôm nay đảo nhỏ đặc biệt an tĩnh, vào lúc này ngày hôm qua, trên bờ cát người đến người đi, nam nam nữ nữ vui cười đùa giỡn, tiếng cười nói nhộn nhịp, mà hôm nay thì một bóng người cũng không có.
Xem ra bị con rắn biển hôm qua ảnh hưởng, mọi người đều không dám ra ngoài!
Tống Triết dẫn Tam Hoàng dạo một vòng, trở lại đại sảnh, nhìn thấy nhân viên tiếp tân, cậu suy tư một chút rồi tiến tới hỏi: "Những du khách khác đều đi cả rồi sao?" Cậu lắp ba lắp bắp hỏi, khẩu ngữ lộ rõ giọng Hoa quốc.
Nữ lễ tân vểnh tai lắng nghe, lễ phép mỉm cười nói: "Đúng vậy thưa ngài, phần lớn khách nhân đều đã lên du thuyền rời đi vào tối hôm qua."
"Thank you!" Tống Triết cười nói cám ơn, nữ lễ tân nói gì đó, cậu đại khái nghe hiểu, sau đó dẫn Tam Hoàng tới chờ thang máy.
Lúc thang máy mở ra, cậu nhìn thấy vài du khách xách hành lý, sắc mặt không tốt lắm, thoạt nhìn dáng dấp thì chuẩn bị trả phòng rời đi.
Tống Triết nhún nhún vai, bọn họ ăn sáng xong thì cũng nên thu dọn một chút, phải rời đi.
Trở về phòng, Tiêu Thiên đã ra khỏi phòng tắm, đang lau tóc, thấy Tống Triết thì cầm khăn lông lau nước trên mặt: "Ăn sáng chưa?"
Tống Triết lắc đầu, vươn vai: "Vẫn chưa, còn chưa rửa mặt đánh răng nữa nè, chờ anh cùng đi ăn."
"Được, vậy anh thu dọn hành lý, chờ lát nữa ăn sáng xong trực tiếp đi luôn."
Tống Triết gật đầu: "Ừm!"
.213.