Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 129: Chap-129




Chương 128: Đầu mối

Thẳng đến hơn tám giờ tối nhiệm vụ lục soát mới hoàn thành.

Sau khi tìm được vài phần thi thể bị cắt vụn, nhân viên pháp y thực sự không dễ phán đoán nguyên nhân cái chết. Từ nửa phần vú bị động vật gặm cắn còn sót lại thì có thể biết nạn nhân là nữ tính, phần xương cánh tay để phán định tuổi tác không còn, không biết là bị động vật tha đi ăn hay bị hung thủ tiêu hủy.

Dù sao thì phần thi thể bọn họ tìm được là phần đã bị chặt nhỏ luộc chín, số xương lớn không tìm được.

Vụ án này rất khó giải quyết, Dương Lâm Tây theo Lưu Nhất Minh nhiều năm như vậy, án phanh thây không phải chưa từng gặp, chỉ là chưa từng thấy qua thi thể bị chặt ra rồi chế biến như thịt gà thịt vịt, tên hung thủ này biến thái sao? Lúc bé bị kích thích nên trưởng thành muốn trả thù xã hội?

Từ thủ pháp gây án có thể thấy hung thủ có tư chất tâm lý rất tốt, thậm chí từng làm nghề mổ thịt hoặc bác sĩ, bằng không kỹ thuật cắt chặt sẽ không tốt đến vậy, từng mảnh từng mảnh vô cùng hoàn mỹ, còn được tẩm ướp gia vị thoạt nhìn đặc biệt mê người. Vì vậy mới bị đám chó mèo gần đây ăn sạch sẽ, cảnh sát phải lục tung hết thảy mới tìm được vài miếng trong ngóc ngách.

Đại khái là trong quá trình vứt thi thể đã vô tình làm rơi vào đó nhưng chưa bị chó mèo phát hiện.

Tính chất của vụ án này cực kỳ tồi tệ, đế đô của bọn họ xuất hiện một kẻ giết người mất trí.

Tống Triết cũng không có cách nào nhìn ra chuyện đã xảy ra từ thi thể, cậu có thể nhìn ra người đó có mang âm khí sát khí hắc khí trên người hay không, thế nhưng nó không có nghĩa là cậu có thể phá án.

Quan trọng nhất là hài cốt bị hư hại quá nghiêm trọng, nếu nói theo cách cổ đại thì chính là tan xương nát thịt. Đầu người chết không biết ở nơi nào, cảnh sát không tìm được, bước đầu phán đoán là hung thủ không ném nó chung với phần thân. Không có đầu, Tống Triết không thể thông qua mi tâm để nhìn thấy chuyện đã xảy ra.

Trước kia người trong thôn thường ngủ rất sớm vì hôm sau phải dậy sớm làm ruộng, buôn bán thức ăn, thế nhưng chuyện xảy ra hôm nay làm không ai có tâm tư ngủ sớm. Mọi người đều đang suy nghĩ coi người chết kia là ai? Rồi kẻ đáng sợ nào đã chặt người ta thành như vậy, còn mang đi luộc chín? Đó là chuyện con người có thể làm ra sao?

Lượng công việc của Dương Lâm Tây rất lớn, anh phải kiểm tra xem trong thôn có ai mất tích hay không, Tống Triết là người báo án cũng cần lưu lại lấy lời khai.

Vì thế lúc Tiêu Thiên về nhà phát hiện căn nhà yên ắng, Tống Triết không có ở nhà, Tam Hoàng cũng không ở, anh nghĩ rằng họ ra ngoài tản bộ nên gọi điện thoại hỏi thử, nào ngờ Tống Triết lại gặp phải chuyện như vậy.

Tiêu Thiên lập tức nói: "Anh sẽ tới ngay."

"Không cần, nơi này cách trung tâm thành phố xa lắm, anh tới thì cũng nửa đêm mất."

"Không sao, anh sẽ tới ngay." Án phanh thây, hơn nữa còn là hung thủ mất trí như vậy, Tiêu Thiên không an tâm để Tống Triết một mình đối mặt với những thứ này. Vô luận Tống Triết lợi hại cỡ nào, trong lòng anh cậu vĩnh viễn là bảo bối mỉm cười xán lạn thích làm nũng để anh nhịn không được ôm vào lòng yêu thương.

Anh biết, so với Tống Triết thì anh mới là người vô dụng, không có bản lĩnh của Tống Triết anh vẫn là người đứng đầu tập đoàn Tiêu thị, thế nhưng được đi theo sau lưng Tống Triết, anh cảm thấy nó là hình phạt ngọt ngọt.

Nửa đêm Tiêu Thiên chạy tới thì Dương Lâm Tây đã bước đầu thăm dò tình huống.

Thôn này chỉ có khoảng trăm hộ dân, tất cả đều sống nhờ làm ruộng, nhà nhà đều quen biết. Trừ bỏ ra ngoài làm việc thì không có ai mất tích.

Căn bản có thể loại trừ khả năng nữ thi là người thôn này.

Như vậy vụ án sẽ gia tăng độ khó. Bởi vì nếu người chết không phải người trong thôn thì khả năng tìm ra thân phận người chết sẽ rất nhỏ. Hoa quốc lớn như vậy, ai biết cô rốt cuộc là ai chứ? Lại là người ở đâu?

Cảnh sát sợ nhất chính là những vụ án như vậy. Có không biết bao nhiêu vụ án vì không có đầu mối mà phải phủ bụi.

Trong thôn đèn đuốc sáng choang, nhà trưởng thôn người tới người đi.

Tống Triết chớp chớp ánh mắt chua xót đi ra ngoài, Tam Hoàng cũng buồn ngủ, cũng đã nửa đêm rồi, nó có chút chịu không nổi. Lúc ở nhà thì giờ này nó đã ngủ khò khò rồi.

Tống Triết mới vừa đi ra ngoài thì xa xa có đèn xe chiếu tới, từ xa xa tiến tới gần, Tống Triết híp mắt, rất nhanh, đèn xe phụt tắt.

Tống Triết mở mắt ra, nhìn thấy chiếc xe kia liền cong môi nghênh đón: "Lão Tiêu, anh đã tới rồi!"

Tiêu Thiên đường xa vất vả chạy tới, ngay cả cơm cũng không ăn, một lòng nghĩ tới Tống Triết nên bụng cũng không cảm thấy đói. Thấy Tống Triết vui vẻ, hoàn toàn không bị vụ án phanh thây kia ảnh hưởng thì Tiêu Thiên an tâm thở phào, Tống Triết đã thấy nhiều ác quỷ như vậy, lá gan quả thực không nhỏ.

"Tống Tống, tình huống thế nào?"

Tống Triết quay đầu liếc nhìn nhà trưởng thôn: "Không lạc quan lắm, nữ nạn nhân không phải người trong thôn, mọi người cũng không nhận diện được. Thực sự khá khó, cô gái đã bị nấu chín, dấu vân tay không còn rõ nữa. Hơn nữa phần đầu cũng không tìm được. Cho dù có kỹ thuật mô phỏng diện mạo từ đầu lâu cũng không có khả năng."

Tiêu Thiên nhíu mày: "Tên hung thủ này rốt cuộc có bao nhiêu thù oán với người chết? Cư nhiên lại đối xử với cô gái như vậy?" Nếu như mục đích nấu chín thi thể để cảnh sát không tra ra thân phận người chết thì chỉ cần phá hủy những thứ có thể chứng minh thân phận là được, việc gì phải luộc chín? Này rốt cuộc là sao chứ? Lẽ nào cảm thấy thịt tươi non như vậy vứt thì tiếc nên mang đi nấu?

Tống Triết đảo trắng cả mắt: "Thế giới bệnh thần kinh chính là khó hiểu như vậy. Hơn nữa bị chế biến như vậy làm nhân viên pháp y rất khó giám định thời gian tử vong, cũng không biết nguyên nhân tử vong rốt cuộc là gì." Mặc dù nhân viên pháp y đã đem mấy cục đá vụn hoặc nên nói là cục thịt về kiểm tra nhưng hi vọng thật sự rất mong manh. Bởi vì mấy phần thịt đó đã bị chó mèo động vật hoang gặm nhấm hơn phân nửa, số còn lại hoàn toàn không lành lạnh, cho dù cơ thể có ấn ký đặc biệt để nhận dạng thì cũng vào bụng đám động vật hết rồi.

Tiêu Thiên mím môi, lúc rảnh rỗi anh có đọc một ít sách phá án, cũng có xem những vụ thực tế, anh biết những vụ thế này thực sự rất khó phá, rất có thể sẽ trở thành án treo vì không có đầu mối.

Bất quá, nhìn dáng vẻ suy nghĩ sâu xa của Tống Triết, Tiêu Thiên nói: "Tống Tống, em có thể tìm được âm hồn người chết không?" Nếu như tìm được thì không phải có thể giải quyết vấn đề rồi sao?"

Tống Triết không phải không nghĩ tới vấn đề này, thế nhưng điều kiện tiên quyết là hiện trường phạm án đầu tiên không phải ở đây a!

"Người bị giết sẽ mang lòng oán hận, bình thường sẽ quanh quẩn gần hiện trường, oán khí nặng thì có khả năng thoát khỏi trói buộc đi theo hung thủ. Thế nhưng thôn này hiển nhiên không phải hiện trường vụ án, em không nhìn thấy chút âm khí cùng sát khí nào cả. Hơn nữa cũng không có đồ dùng hay quần áo của cô gái, em không có cách nào làm phép chiêu hồn." Vì thế chuyện này rất khó giải quyết, Tống Triết cũng không phải người vạn năng, cũng có lúc không có cách nào.

Tiêu Thiên vỗ vỗ vai Tống Triết: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ có cách thôi, em đừng chán nản. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hung thủ kia đã làm ra chuyện như vậy tự nhiên sẽ bị báo ứng."

Sau khi trở thành tiên sinh đoán mệnh, Tống Triết lại càng tin tưởng nhân quả hơn. Vụ án cô gái váy đỏ nhảy lầu trước đó đã có không ít bạn mạng bàn luận linh tinh trên V bác, nói ra đủ lời lẽ khó coi. Không ít người vì thế mà cảm thấy thế giới mạng quả nhiên là nơi ai muốn nói gì thì nói, hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm. Sau khi ném ra một đống lời lẽ vô liêm sĩ phá hoại tam quan, phát tiết xong bực tức trong lòng thì chỉ cần phủi mông rời đi, sau đó chờ có chuyện lại nhảy ra hóng.

Nhiều người cảm thấy đăng bình luận trên mạng không cần chịu bất kỳ trừng phạt nào nên mới phát tiết hết bất mãn tức giận cùng căm ghét mà mình phải chịu trong hiện thực.

Thế nhưng bọn họ không biết càng chửi rủa nguyền rủa như vậy thì cuộc sống thực tế lại càng tệ hại hơn. Càng tệ hại lại càng bình luận độc ác hơn. Tuần hoàn ác tính như vậy làm cuộc sống của họ vĩnh viễn mang theo lệ khí, vĩnh viễn bị chèn ép ở tầng chót xã hội.

Làm người phải có trái tim lương thiện chứ không phải chỉ nói miệng là được. Lương thiện không phải là một từ ngữ mà bất kỳ ai trong xã hội hiện đại này cũng có thể lấy ra nói.

"Em biết, chỉ là thương xót cho cô gái kia, không biết đã làm sai điều gì mà sau khi chết lại không được an lòng."

Tống Triết thở dài, lên xe lấy giấy tiền vàng bạc đến chỗ bụi cỏ phát hiện thi thể đốt một chút, vừa đốt vừa niệm kinh siêu độ, hi vọng cô gái ở trên trời có linh thiên, tốt nhất là xuất hiện ngay trước mặt cậu, để cậu giúp cô giải oan.

Tiêu Thiên cũng ngồi xổm xuống phụ Tống Triết, ánh lửa chập chùng trong bóng đêm chiếu rọi ánh sáng màu cam quả quýt lên gương mặt nghiêm túc của Tống Triết, lộ ra cảm giác nghiêm trang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.