Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 123: Chap-123




Chương 122: Luyện hồn

Mọi người đều biết đại sư có chút đạo hạnh sẽ có cảm giác nhất định với tà vật âm khí, dựa vào trực giác đó bọn họ sẽ đoán được thứ này là tốt hay xấu. Thế nhưng nếu trên vật tà vật âm khí lại không có khí tức kia thì rất dễ làm người ta ngộ nhận là không quan trọng.

Hắc khí trên bùa rât nặng, sát khí cũng dày đặc, không tới một buổi sáng mà Tiểu Ưu đã bị hắc khí quấn thân, ngay cả nhóm người trong phòng ngủ ký túc xá tựa hồ cũng nhiễm chút hắc khí.

Nếu Tống Triết không hay biết chuyện này thì không tới ba ngày, cả bốn người khẳng định sẽ chết, lại còn là loại tử vong không rõ nguyên nhân.

Là ai ôm ác ý lớn như vậy với bọn họ?

Thấy Tống Triết nghiêm nghị cầm lá bùa, trong lòng Tiểu Ưu có chút thấp thỏm bất an: "Đại... đại sư, thứ này có vấn đề sao?"

Tống Triết nhìn cô gái, diện mạo không quả quyết, rất dễ bị hoa đào quấn thân, thế nhưng không phải người xấu, chỉ có chút tật nhỏ mà thôi, cậu gật đầu nói: "Đúng vậy, người đưa lá bùa này muốn hại chết các cô cậu."

"Cái gì?"

Cả đám rú lên, lão đại gấp đến mức muốn vò đầu bứt tai, sau đó lại nghĩ câu tiếp theo của Tống Triết có phải là mình có thể giải quyết rồi cho mỗi đứa một lá bùa, sau đó là thu tiền. Cũng khó trách lão đại nghĩ nhiều, bởi vì gã căn bản không nghĩ ra được là người nào muốn hại bọn họ chết. Đám bọn họ là sinh viên, suốt ngày chỉ biết học với hành, không gây thù chuốc oán với ai, đâu ra có người hận bọn họ đến mức đó?

Hiển nhiên sau khi khiếp sợ qua đi, những người khác cũng nghĩ như vậy.

"Không có khả năng, tôi cũng đâu có biết người kia, sao ổng phải hại tụi tôi chứ?" Tiểu Ưu lắc đầu, căn bản không thể nào tin được sự thật này.

Tống Triết cũng khó hiểu, đám bạn trẻ này không giống người sẽ chọc trúng đám oai môn tà đạo kia a!

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô tả lại xem người kia trông có gì đặc biệt không?"

Tiểu Ưu mím môi cẩn thận suy nghĩ: "Đại khái khoảng năm sáu chục tuổi, tóc và lông mày hoa râm, thoạt nhìn rất giống cao nhân ẩn sĩ trong TV. Hơn nữa ánh mắt tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, không giống các cụ ông bình thường chút nào."

Cao nhân ẩn sĩ? Tóc hoa râm? Năm sáu chục tuổi?

Tống Triết liếc mắt nhìn lá bùa kia, lại là oai môn tà đạo, cộng hết tất cả đặc điểm này sao giống đám Trương Viễn Trung như vậy. Cậu ném lá bùa vào túi càn khôn, dùng linh lực buộc lại. Sau đó gọi điện cho Hoàng đại sư.

Hoàng đại sư cùng Trương Viễn Trung giao thủ nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ biết có phải vật này xuất phát từ tay bọn họ hay không.

Quả nhiên vừa nghe tới lá bùa này, Hoàng đại sư liền nói: "Nhất định là nhị đồ đệ Hà Vĩ Kỳ của Trương Viễn Trung, người này giỏi dùng bùa chú, năm xưa đã dùng thủ đoạn này hại không biết bao nhiêu dân chúng vô tội. Xem ra, gã ta đã ghim con rồi."

Tống Triết nghe Hoàng đại sư nói vậy thì cũng nhận ra, Hà Vĩ Kỳ khẳng định biết Vương Hằng Kiệt quen biết cậu, cũng biết cậu sẽ tới giúp Vương Hằng Kiệt giải quyết chuyện này. Nếu cậu giúp Vương Hằng Kiệt giải quyết bút tiên, kết quả Vương Hằng Kiệt cùng bạn cùng phòng vẫn chết oan uổng thì đó chắc chắn là đả kích trí mạng, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Chỉ tiếc là Hà Vĩ Kỳ đã đánh giá Tống Triết quá thấp, phương pháp của gã quả thực lợi hại, Hoàng đại sư nói năm đó cũng vì không tìm được căn nguyên nên bọn họ mới để Hà Vĩ Kỳ gây ra chuyện lớn như vậy ở đế đô. Thế nhưng không giấu được đôi thiên nhãn của Tống Triết, đúng là quá may mắn!

"Xem ra vì chuyện Vạn Hoa Lý mà bọn chúng muốn giận cá chém thớt lên con. Bên Hoàng đại sư cũng phải cẩn thận, thủ đoạn của chúng thực khó phòng bị."

Hoàng đại sư cười nói: "Mấy hôm trước chúng ta vừa mới thu thập được một tên, Trương Viễn Trung đã hao tổn không ít tâm huyết, chỉ tiếc đám già chúng ta đã lợi hại hơn trước nhiều rồi. Bọn họ không chiếm được chút tiện nghi nào. Có lẽ vì lần thất bại này mới đặt chú ý lên đầu con. Dù sao thì con cũng có thể xem là ngôi sao mới trong huyền môn." Trọng điểm chú ý của đám Trương Viễn Trung vẫn là Hoàng đại sư, Tống Triết chỉ là thuận tay giải quyết mà thôi.

Tống Triết bật cười: "Hoàng đại sư quá khen, nếu đã biết là Hà Vĩ Kỳ giở trò quỷ thì chờ con giải quyết chuyện bên này xong sẽ đem bùa tới chỗ đại sư."

"Được được được!"

Sau khi cúp máy, bốn bạn trẻ trong phòng im thin thít không dám nói tiếng nào, bọn họ nghe mà mờ mịt, thế nhưng có thể hiểu được một chuyện, chính là thứ này thật sự rất tà môn.

"Tống... Tống Triết, bây giờ phải làm sao đây?" Vương Hằng Kiệt bị lão đại đẩy ra, tay chân có chút luống cuống.

Tống Triết nói: "Đương nhiên là trừ khử hắc khí trên người mấy cô cậu." Dứt lời, cậu dùng bùa phóng xuất linh khí, lá bùa giồng như được giật dây vây quanh người nhóm Tiểu Ưu. Tiểu Ưu trợn mắt há hốc, chút cử động cũng không dám, quang minh sáng ngời từ lá bùa tỏa ra, hắc khí cuồn cuộn trên người cô không ngừng bị lá bùa hấp thu.

Số hắc khí đó sẽ tiến vào cơ thể Tống Triết, chuyển hóa thành linh khí cho cậu sử dụng.

Sau khi hấp thu sạch sẽ hắc khí trên người Tiểu Ưu, lá bùa bắt đầu mất đi hiệu lực tự động bốc cháy, tình cảnh cực kỳ chấn động, bốn người trong phòng nhìn mà thở mạnh cũng không dám. Ngay cả lão đại cũng không dám nghĩ Tống Triết là tên lường gạt nữa, lừa gạt quỷ gì chứ, kỹ thuật cao siêu như vậy thì đi biểu diễn ảo thuật luôn cho rồi.

Hắc khí trên người tiêu trừ hết, Tiểu Ưu đột nhiên cảm thấy thân thể cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, suốt sáng giờ vô vẫn luôn cảm thấy nhức eo mỏi lưng, cả người cứng ngắc, mới đầu cô nghĩ là vì tối qua ngủ không ngon nên mới thấy mệt như vậy. Thế nhưng sau khi Tống Triết tiêu trừ hắc khí cô mới hoảng hốt phát hiện những triệu chứng đó rất có thể là vì hắc khí gây ra.

Ba người khác không nghiêm trọng như Tiểu Ưu, Tống Triết đọc chú ngữ cùng bấm pháp quyết là có thể giải quyết.

Vì thế khi lão đại thấy mình không bị bùa bay quanh người thì nhịn không được hoảng sợ hỏi: "Đại sư, tôi không cần làm như Tiểu Ưu sao? Như vậy đồ bẩn trên người có thể bị diệt trừ không?"

Tống Triết thu tay nói: "Ba người các cậu không bị ảnh hưởng nghiêm trọng như cô gái, dĩ nhiên không cần làm vậy."

Lão đại nghe vậy thì thở phào, lão tứ vô cùng cảm kích, cũng có chút tò mò: "Đại sư, người kia là ai vậy? Sao lại muốn hại chúng tôi?"

Tống Triết không nói nhiều, chỉ nói: "Một kẻ bệnh thần kinh sống không thoải mái nên muốn trả thù xã hội, mấy cô cậu không cần để ý, chuyện này sẽ có ngành đặc biệt quản lý."

Bốn người cảm thấy có lý, chuyện này hiển nhiên đã vượt ra khỏi lẽ thường, không phải nhóm người bình thường như bọn họ có thể quản.

Vương Hằng Kiệt hỏi: "Vậy Tống Triết, chuyện này giải quyết xong còn bút tiên thì sao? Bút tiên phải làm sao đây?"

Từ khi vào phòng ngủ ký túc xá đến giờ cậu không hề thấy bút tiên, vì thế nói: "Bút tiên hình như không có trong phòng."

Lão đại siết nắm tay: "Nguy rồi, có khi nào bút tiên tìm tới Lâm Linh không?"

Tống Triết lập tức nói: "Cô gái đó ở đâu? Mau dẫn tôi tới đó!"

Lão đại lập tức mở cửa chạy ra ngoài, Tống Triết theo sát phía sau, Vương Hằng Kiệt cũng cắn răng chạy hết tốc độ, Tiểu Ưu mặc dù lo lắng nhưng sợ Hạ Thiên Dật còn lại có một mình, lỡ như bút tiên quay lại thì Hạ Thiên Dật chết chắc, vì thế cô không đi, ngược lại ngồi xuống trông nom Hạ Thiên Dật.

Hạ Thiên Dật tựa lưng vào gối, ôn ngu nắm tay Tiểu Ưu: "Có đại sư ở, sẽ không có chuyện gì đâu."

Tiêu Ưu nhìn Hạ Thiên Dật, gật đầu: "Hạ Thiên Dật, cậu nhanh khỏe lại là tốt rồi."

Hạ Thiên Dật cười híp mắt: "Sẽ, mình sẽ khỏe lại nhanh thôi, mình sẽ không để cậu khổ sở."

Tiểu Ưu đỏ mặt, theo bản năng rút tay lại.

Mà bên kia, Lâm Linh cảm thấy bụng đau dữ dội, muốn đi vệ sinh. Hai người bạn cùng phòng đã ra ngoài hẹn hò với bạn trai, chỉ còn một cô bạn độc thân thường xuyên ở phòng ngủ trông nom.

Nghr thấy tiếng gọi của Lâm Linh, cô gỡ tai xe xuống cẩn thận đỡ Lâm Linh đứng dậy, dìu vào phòng tắm: "Bồ đi xong thì gọi mình, mình ở ngay bên ngoài."

"Ừm, mình đau bụng quá chắc phải ngồi một hồi, bộ cứ ra ngoài đi! Chờ xong mình sẽ gọi bồ!"

"Ừm!"

Cô bạn cùng phòng quay về phòng đeo tai nghe, vì muốn để ý tới động tĩnh của Lâm Linh nên đặc biệt chỉnh thấp âm thanh. Mà bên này, Lâm Linh ôm bụng đau đớn, đi vệ sinh tới muốn cạn kiệt sức lực.

Thật vất vả giải quyết xong, cô kéo quần, yếu ớt đi tới bồn rửa mặt.

Lúc này trong gương đột nhiên xuất hiện một người nữ có mái tóc dài tới eo, môi đỏ mọng, chiếc váy đỏ càng tôn lên làn da trắng nhợt nhạt như tuyết.

Lâm Linh a một tiếng, sau đó hoảng sợ hét to, thế nhưng cô bạn trong phòng ngủ đang đeo tai nghe nên không nghe thấy gì cả.

Người nữ trong gương mỉm cười âm lãnh, phần tóc mái thật dày che khuất ánh mắt, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng cong lên một cách quỷ dị, người nữ đưa tay vươn ra ngoài mặt gương bóp lấy cổ Lâm Linh.

Lâm Linh vô cùng hoảng sợ, cô liều mạng giãy giụa, thế nhưng không có chút ích lợi gì.

Lúc này, bạn cùng phòng tới gõ cửa hỏi Lâm Linh xong chưa?

Lâm Linh sợ tới trào nước mắt giàn dụa, điên cuồng gào cứu mạng, thế nhưng âm thanh tựa hồ không thể phát ra.

Đột nhiên một giọng nữ quen thuộc đáp lại lời cô bạn: "Còn chốc nữa, mình đau bụng quá, còn khó chịu lắm."

Ánh mắt đong đầy nước mắt của Lâm Linh hoảng sợ nhìn miệng nữ quỷ nhúc nhích phát ra âm thanh giống hệt mình, cô tuyệt vọng lắc đầu, không không không, đó không phải cô, đó không phải là cô.

"Vậy à, vậy mình xuống lầu nhận hàng chuyển phát, năm phút là lên ngay."

Đừng đi, đừng đi! Lâm Linh điên cuồng kêu gào, nữ quỷ bóp cổ làm cổ cô nóng rát đau đớn, cô khó thở, sắp chịu không nổi nữa.

Khóe môi nữ quỷ nhếch lên: "Ừm, bồ mau đi đi!"

Rất nhanh, bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa, trái tim Lâm Linh cũng giật thót, thôi xong rồi, xong rồi, cô chết chắc rồi.

Ngay lúc Lâm Linh trợn trắng mắt, tròng mắt gần như lồi ra, gân xanh sắp nổ tung, cảm thấy mình sắp phải chết thì nữ quỷ đột nhiên la thảm một tiếng, buông lỏng tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.