Tiên Phong Đạo Thê

Chương 53




Chắc là tiểu mục đồng thấy ta đáng thương, muốn đưa ta về nhà.

Ta chỉ có thể nhờ hắn đưa ta về ngôi miếu đổ nát mà ta ngủ lại đêm qua, có lẽ do duyên phận ba trăm năm trước, hắn rất quan tâm ta, thật nghiêm túc cẩn thận hỏi ta, muốn đến quán trọ ngủ hay không.

Ta nhìn chăm chú ngoài phòng, lắc lắc đầu.

Khi tưởng niệm biến thành chấp niệm, sẽ phát hiện sư phụ như bóng với hình theo mình, lúc này người đứng ở trước cửa của căn miếu đổ nát, bởi vì ngược ánh sáng, ta nhìn không rõ vẻ mặt của người, chỉ là cảm thấy thân thể của người tựa như rất căng thẳng, hai tay nắm chặt thành nắm tay. Nói đến cùng, mặc dù ta yêu người, lại e sợ người, lần này người đứng ngay trước cửa như vậy, còn có dáng vẻ nổi giận đùng đùng, tuy rằng chỉ là trong tưởng tượng của ta, ta cũng không dám trực tiếp chạy băng qua như vậy.

Tiểu mục đồng đi một bước rồi lại quay đầu nhìn ba lần, ta nhìn hắn đi tới cửa, sau đó ‘vèo’ một cái xuyên qua thân thể sư phụ, cũng không có gì khác thường, ta thở dài, ngồi xếp bằng trên cỏ khô.

Lúc này là giữa trưa, ánh mặt trời chói rực nhô lên cao, ta dựa vào một tượng đá ở bên cạnh, nhìn sư phụ ở ngoài cửa. Bóng người hồng y kia chói mắt như vậy, đứng dưới ánh mặt trời như thế, quần áo màu đỏ lay động theo gió, thật sự là tươi đẹp vô cùng. Ta chậm rãi đi về hướng bóng người đó, đứng ở trước mặt người.

Muốn đưa tay sờ một chút, lại sợ thiếp xúc như vậy, ảo giác liền sẽ biến mất. Đang lúc do dự, ảo giác kia vươn tay ra kéo lấy ta, ta phát giác tay mình bị người kiềm chặt, nhất thời hoảng sợ vô cùng, hay là đây không phải là ảo giác, mà là yêu ma sử dụng quỷ kế?

"Yêu nghiệt phương nào, dám giả thần giả quỷ ở trước mặt bản tiên!" Ta hét lớn một tiếng, sau đó nâng chân khí, tỏa ra thần quang chói sáng xung quanh, khiến cho ta thật tràn đầy dũng khí.

"Yêu nghiệt?" Bóng người ‘hừ’ lạnh một tiếng, "Miêu Miêu, lá gan của nàng rất lớn ."

Yêu nghiệt này rất giảo hoạt, thế nhưng còn bắt chước giọng nói của sư phụ. Ta bắn ra mũi tên bằng nước, kết quả hắn đưa tay bắn lại, ngọn lửa nhỏ như ánh sao từ đầu ngón tay của hắn tràn ra, mũi tên bằng nước kia của ta biến mất trong nháy mắt, ngay cả chút dấu vết cũng chẳng thấy.

Nguy rồi, lại là yêu quái khó giải quyết!

Ngọn lửa kia bất diệt, lập tức đánh úp về phía ta, một tay ta bị hắn giữ chặt không thể lui về phía sau, chỉ có thể xoay người tránh thoát, nào ngờ ngọn lửa kia biến thành một cọng lông chim, là đà rơi xuống ở trên mặt ta.

"Sư... Sư phụ!"

Dù ta có trí nhớ tệ đến đâu, cũng nhận ra lông chim phượng hoàng.

"Sư phụ..."

Nếu là yêu ma ta còn dám đánh lại, mà lần này thật sự thấy sư phụ, chân cẳng của ta nhất thời như nhũn ra tâm ý hoảng loạn, "Nên làm cái gì bây giờ? Sư phụ là bắt ta trở về trừng phạt tội ta giả mạo thượng thần sao?"

Ta cúi đầu đứng yên ở nơi đó, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Hồi lâu cũng chưa thấy người mở miệng, ta vụng trộm giương mắt, vừa đúng lúc chạm đến ánh mắt của sư phụ, ánh mắt của người vốn thâm thúy giống như bầu trời trên đỉnh đầu, mà lúc này, lại có màu đỏ, màu đỏ kia tựa như điểm chu sa ở trong mắt, hoặc như hồng mai trong gió tuyết lạnh thấu xương, làm cho người ta nhìn thấy ghê người, đôi mày nhọn kia hơi nhăn lại nói cho ta biết, bây giờ sư phụ đang rất tức giận.

"Sư phụ, người làm sao vậy?"

Ta ‘đông’ một cái quỳ xuống ở trước mặt người, nức nở nói: "Ta không phải cố ý giả làm Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, lúc đi Tuyết Sơn ta mới biết được mà thôi, thật đó."

Ta dập đầu‘bình bình’, "Sư phụ, ta không có lừa người. Lần trước ở trong đầm nước nơi Linh Sơn, ta nhìn thấy, hồn phách của Thủy Dạng thượng thần bị giam kín ở trong bình Tử Sa, sư phụ, ta không có lòng muốn giả mạo nàng ấy, người tha thứ cho ta. Nếu muốn trừng phạt ta giả mạo thượng thần, ta..."

Ta đưa tay lau dòng lệ, sau đó nói như đinh đóng cột: "Ta cũng cam nguyện bị phạt."

Ta bỗng nhiên sống ba trăm năm, bỗng nhiên thành thần tiên, bỗng nhiên vượt qua thiên kiếp thượng tiên, còn bị nhận lầm là thượng thần, bỗng nhiên được nhiều sủng ái như vậy...

Thật ra những thứ đó cũng không thuộc về ta. Cho dù bị thu lại toàn bộ, ta cũng cam tâm tình nguyện.

"Sư phụ, người đừng ghét bỏ ta." Ta thì thào nói nhỏ, sư phụ xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu ta, động tác của người rất nhẹ, ta không rõ rốt cuộc là người có ý gì, chỉ có thể cứng cổ quỳ ở nơi đó, tim đập như nổi trống.

"Miêu Miêu, nàng có biết vì sao mỗi lần ta đi Linh Sơn đều trở về tay không?" Giọng nói của sư phụ rất bình tĩnh, người nâng ta dậy sau đó ta ôm vào lòng, tim ta kinh hoảng đập loạn lên, lại cảm thấy vui sướng lạ lùng không thể tả.

"Thiên địa Hiên Viên kính, nhìn thấy khắp nơi trên trời đất, hiện lên lòng người. Ở chân núi Linh Sơn, liền sẽ bất tri bất giác bị ảo mộng ảnh hưởng, càng lên cao đi, ảnh hưởng càng sâu, đến cuối cùng, phân biệt không rõ đâu là hiện thực nữa, tâm ma là do nó tạo ra." Sư phụ đưa tay vuốt tóc mai của ta, "Miêu Miêu, những gì nàng thấy, không nhất định là sự thật."

Ý của sư phụ là tấm gương kia gạt ta?

Ta còn chưa phục hồi tinh thần, chợt nghe sư phụ tiếp tục nói: "Lúc trước ta để cho nàng chịu nhiều thua thiệt, chưa từng thấu hiểu hết nội tâm của nàng, mới dẫn đến nàng giận dỗi rời khỏi thiên cung gặp phải mấy yêu ma kia, vốn định đối xử với nàng thật tốt để bù lại, nhưng mà ta còn chưa làm được, là lỗi của ta."

Mày của Sư phụ nhíu chặt lại, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy, hai tay của người ôm chặt ta, "Ảo giác của thiên địa Hiên Viên kính xuất phát từ nội tâm của con người, Miêu Miêu, ta không biết thân phận thượng thần này có áp lực lớn như vậy đối với nàng. Kỳ thực ta có thể chờ nàng từ từ tỉnh lại, cũng không nên sớm đem thân phận của nàng nói cho thiên hạ biết như vậy. Đây là lỗi của ta."

Thân thể của ta cứng lại, không biết vì sao, trong tiềm thức, ta luôn cảm thấy hình ảnh hiện ra trong gương là thật.

"Nhưng ta cảm thấy là thật ." Ta nhỏ giọng kiên trì .

"Khờ quá, ta cũng có nói đó là tâm ma trong lòng nàng suy nghĩ mà tạo ra, nàng đương nhiên sẽ cảm thấy đó là sự thật." Sư phụ mỉm cười, nhẹ nhàng véo má ta một cái.

Ta bị người ôm thân mình nóng lên, cuối cùng cắn răng đẩy người ra rồi ngồi xuống bên cạnh, "Sư phụ, người thế nào lại hạ phàm ?"

"Nàng chạy trốn." Giọng nói của sư phụ nặng nề, thật ra có vài phần cực kỳ giận dữ. Có lẽ là bầu không khí bây giờ tốt hơn một chút chút, người phụng phịu khiển trách: "Ai bảo nàng để lại lá thư rồi bỏ trốn mất?"

Người tiện tay lấy lá thư ra, sau đó mở ra trước mặt ta, "Bẩn thì không nói, còn có vài chữ viết sai."

"Aii ya? Phải không?" Ta duỗi đầu ra nhìn, người thuận thế thu tay, người lại cất thư vào trong tay áo, "Thật là ngốc ."

Mặt dù ta bất mãn người thường thường mắng ta ngốc, lại cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể nói sang chuyện khác, quan tâm một chút thế cục trước mắt."Vậy tìm được ba yêu ma cầm đầu kia chưa? Trục Nguyệt thái tử khỏe không?"

"Ta tìm được nàng rồi." Sư phụ thản nhiên nói.

"A, bây giờ là thời khắc mấu chốt..."

"Bây giờ tất cả tiên nhân đều được phái đi tìm kiếm, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức." Sư phụ nhìn bầu trời bên ngoài, đôi mày sắc bén, vẻ mặt lạnh lùng nói không nên lời, "Tứ hải bát hoang, hoặc sống hoặc chết, có liên quan gì đến ta đâu."

"Nếu như yêu ma hoành hành, sinh linh đồ thán, vậy nên làm gì bây giờ?" Ta sốt ruột nói.

"Với năng lực của ta, có thể cho nàng một nơi thanh tịnh." Sư phụ lộ ra vẻ mặt bảo ta đừng lo lắng, ta lại không biết trả lời như thế nào.

"Sư phụ, thần tiên nên có chuyện thần tiên nên làm." Sau một lát, ta nghiêm túc nói.

Sư phụ sửng sốt một lát, bỗng nhiên cười ha ha, "Đương nhiên là trêu chọc nàng chút thôi, ngày hôm qua khi ta đi ngang qua kinh thành nghe được một lời kịch mới, để dỗ dành nữ tử, thuận tiện lấy ra thử một lần. Hiệu quả không được tốt lắm..."Người mở tay ra, không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc quạt trắng, tùy tay quạt hai cái, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ta hết biết nói gì nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.