Sau khi tỉnh lại, ta nằm ở trong căn phòng ở nhà Tuyết Vực.
Hắn nói hắn tìm thấy ta ở dưới chân núi Linh Sơn, khi đó toàn thân ta cứng ngắc chôn ở trong tuyết, thiếu chút nữa đã dọa chết hắn. Thấy ta tỉnh lại, hắn lập tức cúi người dập đầu về hướng ngoài cửa mấy cái, hô to thần vật phù hộ. Sau khi Tuyết Vực vái lại xong thì lại hỏi ta, có thật là đã tìm được thần vật?
Ta cúi đầu im lặng, thấy biểu hiện của ta như vậy, hắn thở dài, "Thiên địa Hiên Viên kính đó, ngay cả Viêm Hoàng Thần Quân cũng không tìm được, Miêu Miêu ngươi đừng để ở trong lòng. Thế gian này mọi chuyện đều đã định sẵn, cưỡng cầu không được."
Ta vẫn không nói gì, Tuyết Vực tiếp tục thở dài, "Trong mệnh số của tiểu tiên hữu kia đã có định kiếp nạn này, nếu là có thể độ qua kiếp nạn này, ngày sau chắc chắn sẽ có tư thái nổi bật!"
Tuyết Vực tìm lời hay để trấn an ta, hắn lại không biết, ta đã biết được kết quả rồi.
"Aii, Miêu Miêu, ngươi đừng khóc, ngươi đừng khóc mà..."
Ta khóc sao? Ta đưa tay lên, trên mu bàn tay quả nhiên có nước mắt. Số lượng nước mắt gần đây khóc, còn nhiều hơn so với lượng nước mắt trong suốt ba trăm năm trước cộng lại. Ta đột nhiên muốn trở về làm một cây lúa, cho dù cuộc sống không dài, nhưng không buồn không nghĩ, đơn giản mà lại hạnh phúc.
"Miêu Miêu, ngươi muốn ăn cái gì không?"
Ta lắc đầu.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi." Sau khi nói xong, Tuyết Vực rời khỏi phòng, đợi hắn đóng cửa phòng lại, ta lập tức ngồi dậy. Ánh sáng trong phòng rất nhạt, ta cuộn mình vào một góc tường, cả người ngây dại, trong đầu chỉ có hình ảnh, bàn tay tái nhợt, cùng chiếc bình Tử Sa trong tay kia.
Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trong lòng tựa như bị đao cắt một nhát, đến cuối cùng ta lại nức nở thành tiếng, cắn chặt răng mới ngăn được tiếng khóc để tránh Tuyết Vực nghe thấy, mặc dù vậy, tiếng khóc nức nở kia cũng tràn ra khóe miệng, lại càng có vẻ đặc biệt rõ ràng hơn trong căn phòng đóng kín.
Ta không phải Thủy Dạng thượng thần chuyển thế, hồn phách của Thủy Dạng thượng thần, bị yêu ma nhốt ở trong bình Tử Sa...
Khó trách lần trước lúc ta sắp bị yêu ma đánh chết, tựa hồ được bình Tử Sa kia chắn lại, đúng là hồn phách Thủy Dạng thượng thần cứu ta, mà ta lại chiếm thân phận của nàng ấy, hưởng thụ những thứ thuộc về nàng ấy, còn có tình yêu của sư phụ...
Lúc ta còn là một cây lúa nước, tiểu mục đồng nói với ta có ơn phải biết báo đáp, mà sau khi ta biết chân tướng, trong lòng suy nghĩ chính là làm thế nào để giấu giếm sư phụ, ta liều chết nắm chặt chăn đệm, tự chất vấn bản thân: "Miêu Miêu, chẳng lẽ ngươi thật muốn làm kẻ vô liêm sỉ?"
Trong lòng ta hoảng sợ, lúc đang cực kỳ rối rắm, cửa phòng lại bị một lực lớn đẩy ra, ta mạnh ngẩng đầu, liền nhìn thấy sư phụ đã vọt vào.
"Miêu Miêu, làm sao vậy?" Người ôm ta vào lòng, đầu ta chôn ở trước ngực người, cảm nhận được độ ấm nóng rực kia, trong lòng tuy rằng khó chịu, lại thật sự không bỏ xuống được.
"Mẹ ,mẹ." Tiểu Bạch Long đột nhiên từ vạt áo sư phụ chui ra, nó lắc lắc đầu, đột nhiên vươn một ngón chân, xoa xoa mặt ta một chút.
Nhận thấy được động tác của Tiểu Bạch, sư phụ cúi đầu nhìn ta, sau đó sắc mặt người biến đổi trong nháy mắt, "Miêu Miêu, như thế nào lại khóc?"
Ta cuống quít xoay đầy sang một bên, kiên trì nói: "Ta không khóc." Sợ người không tin, ta cố tìm ra lý do, "Là chàng đột nhiên tiến vào ánh sáng rất lớn, đôi mắt ta chịu không được, mới giống như rơi lệ ."
Ta kéo vạt áo của sư phụ lên lau lau mắt, mặc dù nụ cười của người có vài phần bất đắc dĩ, nhưng càng thêm nhiều phần chiều chuộng. Trong lòng ta đau khổ, lại không thể không nở nụ cười tươi.
"Sư phụ làm sao mà biết ta ở đây?"
"Còn gọi là sư phụ?" Sư phụ liếc ta một cái, ‘hừ’ nhẹ nói. Chỉ là dung mạo của người anh tuấn kiệt xuất, lại thoáng lướt qua ý tứ uy hiếp, dường như chỉ thoáng lướt qua, cũng khiến cho tim ta đập mạnh, tựa như nhìn rất lâu, liền muốn đắm chìm trong đó.
"Viêm Hoàng..." Ta dùng toàn lực níu chặt vạt áo của người, đời đời kiếp kiếp cũng không muốn buông tay.
"Ta ở đây, ta ở đây..." Người nhẹ nhàng vỗ lưng ta, "Ta biết nàng vì chuyện của Cẩm Văn mà buồn bã, muốn tìm con cho nàng ấy, chỉ là Linh Sơn có rất nhiều nguy hiểm, nàng thế nào mà dám một mình lén đến đây? Hơn nữa đứa con của Cẩm Văn cũng không có ở đây, chắc là bị mấy tên yêu ma chạy trốn kia bắt đi, bây giờ Thiên Quân đã sai thiên binh thiên tướng tìm kiếm khắp nơi, chỉ cần tìm được yêu ma, con của Cẩm Văn đương nhiên cũng tìm được, đúng không?"
Ta nằm ở trong ngực người, nhẹ nhàng mà gật đầu.
"Nàng thực khờ."
"Ừ." Ta cũng không phản bác, chỉ lẳng lặng kề bên người, chắc là cảm giác được sự khác thường của ta, sư phụ đột nhiên đẩy ta ra, đối diện với ta, ánh mắt thâm thúy, trong mắt hàm chứa lo lắng nồng đậm, "Miêu Miêu, làm sao vậy?"
"Không có gì." Ta cố gắng nở nụ cười, "Ta cũng cảm thấy bản thân mình rất ngốc."
Ta không chỉ ngốc...
Ta ngu dại, hơn nữa không có thuốc chữa.
Nhưng ta tình nguyện ngu dại như trước kia, cái gì cũng đều không biết, không giống như bây giờ bởi vì hiểu rõ tất cả, sợ hãi mất đi, do đó giấu giếm.
Nó nói bản thân ta không có tâm ma, mà hiện thời, cũng nhập ma chướng.
Nó đúng .
"Nơi này trời rất lạnh, chúng ta trở về đi!" Sau khi sư phụ nói xong, Tiểu Bạch ngoáy đầu ra không ngừng, "Về, về."
Lúc tạm biệt Tuyết Vực, hắn không ngừng chớp mắt với ta, ta biết hắn làm vậy là có ý gì, cũng gật đầu với hắn. Lúc trở về ngồi trên đám mây của sư phụ, liền đem việc này nói ra, sư phụ nói đợi đến khi bắt được yêu ma, thì sẽ bẩm báo với Thiên Quân, miễn trách phạt Tuyết Vực, ta giải quyết xong tâm sự, liền không nói chuyện nữa, ngồi ngẩn người trên đám mây.
Sư phụ đột nhiên thật khẩn trương nói: "Miêu Miêu, gần đây nàng càng ngày càng trầm ổn, có phải nhớ lại chuyện cũ?"
Ta đột nhiên ngớ ra, tim đập giống như nổi trống. Ta liều mạng ổn định cảm xúc của bản thân, sau đó chậm rãi lắc đầu, "Những chuyện trải qua ba trăm năm trước, không bằng một phần vạn những chuyện gần đây."
Sư phụ cười nhạt, "Nói vậy cũng phải."
Ta xiết chặt nắm tay, sau đó giọng hơi hơi phát run nói: "Viêm Hoàng, nếu không chàng kể lại những chuyện trước kia cho ta nghe, có lẽ ta sẽ nhớ lại?"
Ta vĩnh viễn cũng không có khả năng nhớ lại những chuyện xưa của Thủy Dạng thượng thần.
Bởi vì ta không phải là nàng ấy.
Nhưng mà ta muốn biết, rốt cuộc sư phụ yêu nàng ấy bao nhiêu.