Tiên Nghịch

Chương 988: Thân phận của Vân Tiên đạo lữ




- Vương Lâm tham kiến tiền bối! Tại hạ đã không quên hứa hẹ năm đó, dù là trả giá đại giới Vương mỗ cũng nhất định phải mang thi thể Thanh Sương tới!

 

Gặp lại Chu Dật, đáy lòng Vương Lâm rất xúc động. Chu Dật là một trong số rất ít ân nhân trong đời hắn. Mặc kệ tu vi Vương Lâm giờ đã đạt tới mức độ nào thì đối với ân nhân, hắn luôn cực kỳ cung kính.

 

Chu Dật nhìn Vương Lâm, thần sắc lộ ra vẻ vui mừng, lắc đầu nói:

 

- Ta và ngươi không cần xưng hô hai tiếng tiền bối. Nếu không chê thì chỉ cần gọi ta một tiếng Chu đại ca là được.

 

Nói tới đây, ánh mắt của Chu Dật đột nhiên ngưng trọng, cẩn thận nhìn Vương Lâm thật kỹ.

 

- Ai, thương thế của ngươi nặng thế này sao!? Nguyên thần ngươi ảm đạm mơ hồ, lại vì khôi phục quá chậm nên ẩn hoạn rất sâu!

 

Trong khi nói, thần sắc của Chu Dật lộ ra vẻ hàn lãnh.

 

Vương Lâm cười khổ, liền đem sự từng trước đó liên quang đến Hư Không Tử đơn giản nói qua một chút. Hắn cũng chưa nói đến bản nguyên, chỉ nói đến Chu Tước giác tỉnh. Cũng không phải là Vương Lâm không tín nhiệm Chu Dật mà sự tình liên quan đến bản nguyên quá mức trọng yếu.

 

- Hư Không Tử!

 

Hai mắt của Chu Dật hiện lên hàn quang, nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt lộ ra vẻ thân thiết. "Nếu không vì đưa Thanh Sương đến cho ta, hắn cũng sẽ không nguy hiểm như thế! Hư Không Tử, người này ta nhớ kỹ!" Chu Dật gật gật đầu, cũng không hỏi việc này nữa nhưng cũng khắc ghi cái tên Hư Không Tử trong lòng. Đả thương Vương Lâm đang đưa Thanh Sương đến vì mình chẳng khác nào động vào "vảy ngược" của hắn. Nếu là có cơ hội, với tính cách của Chu Dật, nhất định sẽ khiến Hư Không Tử trả giá thảm thống!

 

- Ngươi tới đây nhất định là vì đan dược nơi này đi! Nơi này đan dược tuy nhiều nhưng năm đó sớm đã bị Vân Tiên đạo lữ lấy đi tuyệt đại bộ phận. Một ít còn lại cũng chỉ có tác dụng đối với linh thể. Vì phương thức cất chứa loại đan dược này rất phức tạp, hai người Vân Tiên đạo lữ năm đó mới không lấy đi!

 

Chu Dật nói xong, lập tức lại hơi chuyển giọng nói:

 

- Tuy nhiên ngươi cũng đừng ngại, đan dược chữa thương cho ngươi ta sẽ nghĩ biện pháp thu thập!

 

Chu Dật nói xong liền nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo kiếm quang, trực tiếp xuyên qua cấm chế bên ngoài đan phòng. Ở giữa không trung hóa thành hư ảnh, hướng về phía trước ôm quyền bình tĩnh nói:

 

- Hai vị tiền bối Vân Tiên đạo lữ, người này là bạn cũ của Chu mỗ, có thể xuất hiện tặng chút đan dược được không?!

 

Một tiếng cười khẽ từ phương xa truyền đến, chỉ thấy hai hao đạo tử quang từ bên trong cấm chế lóe lên. Hai người Vương Nguy và Hồ Quyên đi ra. Mỗi bước của hai người không dài nhưng quỷ dị là chỉ bước ra ba bước đã đi tới bên ngoài đan phòng.

 

Tay phải Vương Nguy vung lên, cấm chế bên ngoài đan phòng lập tức biến mất, coi như chưa từng xuất hiện vậy. Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại.

 

- Trước đó Vương mỗ đã đoán Vương tiểu huynh đệ và Kiếm linh có chút quan hệ, quả nhiên là đúng!

 

Vương Nguy cười cười, tay phải chụp một cái vào hư không. Lâp tức phía trước liền có một cái khe bỗng nhiên xuất hiện trong hư không. Sáu cái bình ngọc màu tím lập tức bay ra, bay tới trên lòng bàn tay của Vương Nguy.

 

- Sáu bình ngũ phẩm Ngưng Tiên đan, đối với ngươi có lẽ có chút tác dụng!

 

Nói xong, tay phải Vương Nguy vung lên, sáu bình đan dược lập tức bay tới phía trước Vương Lâm.

 

Từng trận tiên khí nồng đậm từ trong sáu cái bình ngọc này truyền ra, vừa ngửi thấy đã cảm giác tâm thần thoải mái. Vương Lâm ôm quyền, bắt lấy sáu cái bình ngọc, sau khi thần thức đảo qua cũng chưa lập tức ăn vào mà để vào trong túi trữ vật.

 

Nữ tử Hồ Quyên đánh giá cẩn thận Vương Lâm một lúc, đột nhiên mở miệng nói:

 

- Ngươi là truyền nhân của Phá Diệt cấm?

 

Thanh sắc của Vương Lâm bất động, nhìn Hồ Quyên bình tĩnh trả lời:

 

- Không phải là truyền nhân, chỉ là biết một ít mà thôi!

 

Ở bên cạnh, sau khi nhìn đến sáu bình tiên đan, Chu Dật không khỏi nhíu mày, hơi trầm ngâm một chút, nhìn Vương Nguy rồi ôm quyền nói:

 

- Vương Nguy tiền bối, người này không chỉ là bạn cũ của tại hạ mà còn có đại ân đối với Chu mỗ. Việc năm đó, thủy chung Chu mỗ vẫn chưa nói. Trên thực tế Chu mỗ bị phong ấn nơi này được hắn đến cứu. Nếu không như thế sợ rằng Chu mỗ cũng không có ngày gặp lại tiền bối.

 

Vương Nguy nhìn Chu Dật một cách thâm thúy, tay phải nâng lên, chụp về cái khe kia một cái. Lúc này đây từ bên trong cái khe bay ra năm bình ngọc tán phát ánh sáng nhiều màu. Bắt lấy chúng, Vương Nguy đều ném về phía Vương Lâm.

 

- Bên trong bình này có năm viên đan dược, tên là Tàng Thiên đan, ăn vào có thể khiến cho thương tổn của nguyên thần giảm xuống mức lớn.

 

Sau khi Vương Lâm tiếp nhận đan dược, thần thức đảo qua liền cảm nhận được tiên khí nồng đậm bên trong. Nó gần như một bầu thiên tửu, vượt xa tiên đan trong sáu bình đan dược vừa rồi.

 

Sắc mặt của Chu Dật vẫn nhăn lại, hiển nhiên là vẫn chưa hài lòng. Hắn cắn răng, không ôm quyền nữa mà nói:

 

- Tiền bối vừa biết Chu mỗ là Vũ chi Kiếm tiên. Nói vậy hẳn là cũng biết được Vũ chi Tiên quân Thanh Sương.

 

Hai mắt Vương Nguy lập tức nhưng trọng. Hắn không nói gì mà từ trong cái khe lấy ra ba bình đan dược, cũng không giới thiệu công hiệu nữa mà trực tiếp ném cho Vương Lâm.

 

Vương Lâm tiếp lấy, thần thức đảo qua lập tức thần sắc có chút biến hóa. Tiên khí bên trong ba bình đan dược không ngờ lại còn nồng đậm hơn trong mấy chiếc bình nhiều màu kia, hiển nhiên càng tốt hơn nữa!

 

- Vãn bối năm đó ở Vũ chi Tiên giới có mê luyến một khối nữ thi, sử dụng Tiên ngọc tháp để lưu giữ nữ thi này khiến cho thân thể không bị hủ, tồn tại vĩnh hằng!

 

Ánh mắt của Chu Dật hiện lên vẻ như đang hồi tưởng, đem hết thảy những gì liên quan đến Thanh Sương trước đây đều nói ra.

 

- Sau ta mới biết được rằng nàng không phải là Đình nhi mà là Tiên Quân Thanh Sương!

 

Thần sắc của Vương Nguy có chút biến hóa. Chuyện xưa của Chu Dật, trước đó hắn lo lắng sưu hồn sẽ hủy mất linh thể này cho nên vẫn ẩn nhẫn không hỏi. Lúc này là lần đầu tiên hắn nghe được.

 

Hồ Quyên bên cạnh hắn ánh mắt lại lộ ra một tia kích động! Hai người nhìn vào nhau một cái. Tay phải Vương Nguy lại từ trong cái khe lấy ra hơn mười loại bình có màu sắc khác nhau, toàn bộ đều ném về phía Vương Lâm.

 

Nhìn chằm chằm vào Chu Dật, Vương Nguy trầm giọng nói:

 

- Ngươi kể tiếp đi!

 

Thần sắc Vương Lâm cổ quái, hắn hiện tại đã hiểu hàm ý của Chu Dật trong lời nói "nghĩ biện pháp thu được đan dược".

 

- Lần cuối cùng ta mang Đình nhi đi Vũ chi Tiên giới. Ở nơi đó, ta gặp được Vương Lâm.

 

Vẻ mặt hồi tưởng trong mắt Chu Dật lại càng đậm. Hắn coi như hoàn toàn chìm đắm vào trong từng điểm ký ức tốt đẹp và khó quên ngày nào, trên mặt mang theo một nụ cười khe khẽ.

 

Theo từng câu từng chữ của hắn, sự tình của Vũ chi Tiên giới năm đó chậm rãi được kể ra. Vương Lâm bình tĩnh lắng nghe, cũng bị kéo theo vào hồi tưởng.

 

Vương Nguy và Hồ Quyên nhất thời bị dẫn dắt vào bên trong ký ức chân thật kia. Nhất là khi nghe đến đoạn có người muốn cướp đoạt khối thi thể của Thanh Sương, vẻ dịu dàng của Hồ Quyên lập tức bị một tia sát khí xâm chiếm. Còn ánh mắt của Vương Nguy lại lóe lên hàn quang, lộ ra một cỗ uy áp cường đại tràn ra xung quanh.

 

- Ta vì nàng cam nguyện thiêu đốt hết thảy, ta tuyệt không hối hận!

 

Chu Dật thì thào. Cho tới tận bây giờ, hắn cũng không có chút nào hối hận về những việc mình đã làm ngày đó.

 

Nghe được Chu Dật vì bảo vệ thi thể của Thanh Sương mà thiêu đốt cả hồn phách, sau khi đạt tới Vấn Đỉnh thì thần trí mới thanh tỉnh lại nhưng vẫn dứt khoát không hối tiếc, ánh mắt của Hồ Quyên nhìn về phía Chu Dật mang theo cả một tia thương cảm!

 

- Nghiệt duyên!

 

Vương Nguy thầm than. Lấy tu vi và lịch duyệt của hắn, tự nhiên chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra thật giả trong lời nói của Chu Dật.

 

Theo như lời Chu Dật thì nguyên thần bên trong thân thể Thanh Sương, vì ngàn năm si mê của hắn mà tàn hồn dần thức tỉnh, đem Chu Dật đang sắp phải diệt vong cứu sống, trở thành tân Vũ chi Kiếm linh. Cảnh tượng ngày nào theo miệng của Chu Dật lại hiện lên. Hai người Vương Nguy và Hồ Quyên lâm vào trầm mặc.

 

Một lúc lâu sau, Vương Nguy thở dài một tiếng, hướng về Chu Dật khom người ôm quyền cảm khái nói:

 

- Đại ân của Chu huynh, Vương mỗ thay mặt Thanh Sương xin tạ ơn trước! Trước đây có gì đắc tội mong rằng Chu huynh đừng trách.

 

Hồ Quyên bên cạnh hắn lúc này cũng lộ ra thần sắc đau thương, nhìn về Chu Dật, cúi người nói:

 

- Đại ân của Chu huynh, vợ chồng hai người chúng ta tuyệt sẽ không bao giờ quên!

 

Thật và giả, hai người bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được. Kết hợp với phán đoán trước đây, lời nói của Chu Dật lại càng không có điểm nào không hợp lý. Hai người bọn họ làm sao không tin! Hơn nữa, thân phận Vũ chi Kiếm linh của Chu Dật đã chứng minh hết thảy những điều hắn nói!

 

- Nói vậy, Vương Lâm tiểu huynh đệ hẳn là vì mang theo thi thể của Thanh Sương mà tới!

 

Vương Nguy nhìn về phía Vương Lâm, trong mắt không che dấu vẻ cảm khái và tán thưởng. Hồi tưởng lại đôi chút nhận thức về Vương Lâm trước đó, hắn không ngờ tới người này lại trọng nghĩa như thế!

 

Lúc này mọi sự tình dường như đã sáng tỏ nhưng Vương Lâm vẫn không lập tức xuất ra thân thể Thanh Sương mà lui về phía sau vài bước. Hắn nhìn Vương Nguy và Hồ Quyên, bình tĩnh hỏi:

 

- Hai vị tiền bối rốt cuộc có thân phận như thế nào?

 

Đối với thần sắc cực kỳ cẩn thận của Vương Lâm. Vương Nguy lại càng thêm tán thưởng. Người này càng cẩn thận, càng phù hợp với việc được Chu Dật nhờ vả.

 

- Thôi, thân phận của Vương mỗ cũng chưa từng nói ra với ai trong vô số năm qua. Ngươi và Chu Dật đều có đại ân với ta, càng là có đại ân với Tiên Đế Thanh Lâm, nếu còn muốn giữ bí mật thì Vương mỗ không làm được!

 

Vương Nguy thở dai, ngẩng đầu nhìn về phia màn sương đen trung tâm của tầng thứ sáu động phủ Tiên Đế, thần sắc lộ ra một tia cảm khái!

 

- Vương mỗ là Đệ nhất Thị vệ của Tiên Đế Thanh Lâm năm đó, đồng thời cũng là đệ tử thứ hai của Ân sư!

 

Vương Nguy chầm chầm mở miệng. Khoảnh khắc khi hắn nói ra thân phận của bản thân, từ trên người hắn lập tức phóng ra một cỗ khí thế không thể hình dung nổi, trong khí thế này lại lộ ra một cỗ ngạo ý long trời lở đất!

 

Mơ hồ Vương Lâm dường như có thể cảm nhận được phong tư của Vương Nguy này ở Tiên giới năm đó!

 

- Ta là đệ tử thứ bảy của Ân sư, thuở nhỏ cùng lớn lên với Thanh Sương muội muội!

 

Hồ Quyên hạ giọng nói.

 

- Năm đó khi Tiên giới gặp phải đại kiếp nạn sụp đổ thì hai người bọn ta ra ngoài làm việc, măy mắn thoát khỏi một kiếp. Sau đó chúng ta biết được Ân sư vẫn chưa bỏ mình mà bị trọng thương, đang ẩn nấp bế quan. Hai người chúng ta đã đi tìm qua vô số động phủ, cuối cùng xác định ân sư ở trong Yêu Linh chi địa này!

 

Tâm thần của Vương Lâm chấn động, rơi vào trầm mặc.

 

Hồ Quyên liếc nhìn Vương Lâm một cái, nâng tay vung về phía cấm chế bên cạnh, lập tức cấm chế này nổi lên biến hóa, so với cấm chế nguyên bản thì uy lực lại cường đại hơn nữa!

 

- Ngươi hẳn đã nhìn ra cấm chế bên ngoài đan phòng này đã khác, lấy tu vi về cấm chế của ngươi thì tất nhiên cũng đoán ra sau khi Tiên Đế động phủ này được Ân sư mở ra, kiến trúc và toàn bộ cấm chế bên trong đều là do một mình ta vì Ân sư mà bố trí. Như thế sau khi cho thêm cấm chế gia nhập vào mới có thể khiến chúng hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ!

 

Thanh âm của Hồ Quyên không lớn nhưng cũng đã rơi hết vào tai Vương Lâm.

 

Vương Lâm hít sâu một hơi, cười khổ nói:

 

- Hóa ra là người, ta còn tưởng rằng là Vương Nguy tiền bối!

 

Vương Nguy lắc đầu cười nói:

 

- Cấm chế thuật của ta cũng không thể bằng nàng được, nếu không năm đó cùng nàng đánh cuộc cũng đã không thua rồi!

 

Vương Lâm vỗ túi trữ vật, đang định xuất ra Tiên ngọc tháp thì đúng lúc này, thần sắc của Vương Nguy đột nhiên biến đổi, quay ngoắt đầu nhìn về phía xa xa.

 

Một tiếng cười bén nhọn đột nhiên quanh quẩn khắp tầng thứ sáu này.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.