Tiên Nghịch

Chương 1210: Ngọc của Phong giới




Thủy Đạo Tử đã bị ba đạo bản nguyên xuất hiện trên người Vương Lâm dọa cho mất mật, hai mắt mở to trừng trừng. Ba đạo bản nguyên trên người Vương Lâm đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Hắn cơ hồ không dám nghĩ đến chuyện đối phương lần này không chết, ngàn năm sau ba đạo bản nguyên lực này đại thành, sau khi bước vào Đệ Tam Bộ thì uy lực đạt tới bậc hủy thiên diệt địa thế nào!

 

Chỉ cần hắn bước một nói chuyện vào Đệ Tam Bộ thì cũng có thể đủ sức đối kháng với những kẻ đã bị vây vô số năm ở Không Niết sơ kỳ. Mà những kẻ này căn bản không phải là đối thủ của hắn. Loại nhân vật nghịch thiên này ắt gặp phải trời đố kỵ, tuyệt đối không thể xuất hiện. Mình muốn giết hắn, phải giết hắn. Nếu không giết hắn thì ngày sau trên trời dưới đất, Thủy Đạo Tử ta không thể có một đường sinh cơ.

 

Giờ phút này Thủy Đạo Tử cũng không biết là ba đạo bản nguyên căn bản không phải là cực hạn của Vương Lâm.

 

Khi sinh cơ của hắn sụp đổ đã hiểu rõ được sinh tử bản nguyên, toái diệt Cổ Thần tinh, cảm nhận được đạo nhân quả bản nguyên thứ hai. Ý cảnh chi tinh tiêu tán lại sinh ra đạo bản nguyên chân giả thứ ba.

 

Nhưng hiện giờ chưa tiêu tán trong cơ thể hắn còn có ngọn lửa Chu Tước!

 

Ngọn lửa Chu Tước ở trên người Vương Lâm đã lột xác ba lần. Mỗi một lần lột xác lại khiến cho sự hiểu biết của hắn đối với ngọn lửa tăng mạnh. Nhất là lần lột xác thứ ba lại càng khiến cho Vương Lâm trở thành người nắm quyền điều khiển ngọn lửa trong thế gian, đạt tới cảnh giới khó tin.

 

Hết thảy thần thông hõa diễm trước mặt hắn đều phải khuất phục!

 

Nếu có tu sĩ tu hành hỏa diễm lực thì hắn lại có thể điều động thần thông hỏa diễm trong cơ thể người đó, giết người đó chỉ như một cái phất tay. Nếu tiến thêm một bước nữa, dù là người không tu luyên thần thông hỏa diễm thì Vương Lâm cũng có thể nhen nhóm hỏa nộ, lấy nộ hỏa thiêu cháy hắn!

 

Trong tất cả những ngọn lửa trong thiên hạ, mạnh nhất mà con người có thể sử dụng chính là nộ hỏa. Nộ hỏa mỗi người đều có, nó vô hình nhưng lại tồn tại, một khi thiêu đốt thì nếu không thể điều khiển nổi, hẳn phải chết chứ không còn gì nghi ngờ.

 

Trên nộ hỏa chính là phần hỏa. Nếu Vương Lâm có thể đạt tới kinh thiên động địa. Vì nó thiêu đốt chính là ý tứ, ngọn lửa càng thiêu đốt lại càng bùng cháy. Loại uy lực này thật sự khó tin vô cùng.

 

Nhưng trên phần hỏa chính là đạo hỏa. Nếu Vương Lâm có thể đạt tới đạo hỏa thì hắn có thể đốt cháy ý cảnh của địch nhân, đây không phải là pháp thuật nữa, cũng chẳng phải thần thông mà đã tới cảnh giới rất gần đạo thuật.

 

Đối với minh ngộ về ngọn lửa, Vương Lâm cảm ngộ không kém chút nào so với sinh tử, nhân quả, chân giả. Mà ba thứ này có thể sinh ra bản nguyên thì hiển nhiên hỏa diễm cũng có thể sinh ra bản nguyên.

 

Chẳng qua bản nguyên này cực kỳ mờ mịt, với tu vi của Thủy Đạo Tử không thể phát hiện được mà thôi.

 

Nếu có thể đạt tới cảnh giới Không Linh Đệ Tam Bộ thì có thể tử trong cơ thể Vương Lâm thấy được đạo bản nguyên thứ tư khiến hết thảy tu sĩ Đệ Tam Bộ rung động.

 

Bốn đạo bản nguyên, bốn đạo! Vượt qua cả cToái Niết, Thanh Lâm, vượt qua cả tôn sư Phong giới, lại càng vượt qua tất cả những tu sĩ trong Thái Cổ Tinh Thần. Loại minh ngộ này có thể nói là kinh thiên động địa. Nếu bị cToái Niết biết được, chắc chắn sẽ không tiếc mọi giá nhận Vương Lâm làm đệ tử, không tiếc bất kỳ giá nào.

 

Nếu Thủy Đạo Tử mà biết được thì hắn sẽ lại càng run rẩy hơn. Đối với hắn mà nói, Vương Lâm giống như là một mầm mống, một mầm mống có thể trở thành chí tôn thái cổ, chính thức trở thành tiên nhân viễn cổ, trở thành người đạt tới bước thứ tư trong truyền thuyết. Nhân vật như vậy mặc dù còn đang ở trong giai đoạn trưởng thành cũng đủ để khiến người ta sợ hãi.

 

Nhưng bốn đạo cũng không phải là cực hạn của Vương Lâm.

 

Bên trong bản nguyên hỏa diễm mờ mịt trong cơ thể của Vương Lâm còn ẩn chứa đạo bản nguyên cuối cùng của hắn.

 

Lôi đình!

 

Bản nguyên thiên địa lôi đình!

 

Cắn nuốt một nửa thái cổ Lôi Long, chuyển hóa nguyên thần ngàn năm, lại hấp thụ thiên lôi của tộc thái cổ, hiểu rõ biến hóa của lôi, trở thành người thay thế nắm quyền điều khiển lôi đình trong thiên địa, tiến thêm một bước nữa, hẳn sẽ bỏ đi chữ thay thế, tự thân điều khiển lôi đình trong thiên địa!

 

Rồi sau đó nếu tiếp tục có minh ngộ, cắn nuốt được chín loại lôi lực sơ khai trong thiên địa thì hắn có thể trở thành chủ nhân lôi đình, khiến cho bản nguyên lôi đại thành, có thể có bản nguyên lôi.

 

Thế thiên hành đạo. Người khác là thay trời, còn Vương Lâm là tự mình hành đạo.

 

Hai đạo bản nguyên này ẩn rất sâu trong cơ thể hắn, Thủy Đạo Tử căn bản không thể phát hiện ra. Chỉ có ba đạo bản nguyên cũng đủ để dọa hắn vỡ mật, nếu hắn biết được thực tế có năm đạo bản nguyên thì không biết vẻ mặt sẽ khiếp sợ tới mức nào.

 

Nhưng mọi chuyện trong lúc này không thể so sánh với nguy cơ! Chỉ cần công kích của Thủy Đạo Tử giáng xuống thì hoàn toàn có thể đánh tan toàn bộ tương lai của Vương Lâm, khiến hắn bỏ mình.

 

Một khi tử vong thì năm đạo bản nguyên sẽ tiêu tán trong thiên địa. Một người có năm đạo bản nguyên chưa từng sinh ra trong Thái Cổ Tinh Thần này cũng sẽ vì thế mà mất đi.

 

Lúc này Vương Lâm trước mặt những kẻ đạt tới Đệ Tam Bộ quả thực quá mức nhỏ yếu. Nhưng nếu có thể cho hắn thời gian, cho hắn kỳ ngộ thì Vương Lâm có thể nhanh chóng lột xác, trở thành một tồn tại ở Đệ Tam Bộ vô cùng cường đại và khó khuất phục!

 

Hết thảy mọi chuyện này cũng không thể xác định như thế, nhưng cũng với nguy cơ sinh tử do Thủy Đạo Tử gây nên lúc này, dưới sự đánh sâu vào của bất phá bất lập, lại khiến cho Vương Lâm sinh ra năm đạo bản nguyên, khiến cho hết thảy nghịch chuyển, khiến Vương Lâm trở thành chí tôn từ cổ chí kim có được nhiều bản nguyên nhất!

 

- Chết đi cho ta!

 

Thần sắc Thủy Đạo Tử lộ vẻ điên cuồng, mơ hồ lộ ra vẻ hoảng sợ và hưng phấn. Mấy sắc mặt này lần lượt thay đổi, cực kỳ dữ tợn. Hắn muốn giết cái kẻ có tư chất nghịch thiên này, muốn giết người mà hắn hoài nghi có tư cách bước vào Đệ Tứ Bộ trong truyền thuyết này, muốn giết người có thể sánh bằng pháp bảo cường đại nhất trong thiên địa này! Giờ phút này trên cả tu chân tinh khổng lồ này, trên dưới mười lăm triệu môn đồ Thủy Đạo Tử đều tản mát ra lực lượng kinh thiên thuộc Đệ Tam Bộ, ầm ầm đánh xuống, giáng thẳng vào Vương Lâm.

 

Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh vô cùng, bây giờ cũng không vứt bỏ, đơn giản là mang theo hết thảy tâm tư. Sinh cũng tốt, tử cũng được, hết thảy đều là mây khói. Duy nhất hắn chưa bỏ được chính là thân tình cha mẹ, tình yêu của Uyển Nhi, tình cảm của Tư Đồ Nam và Thanh Thủy.

 

Ngày đó hắn không nguyện ý vứt bỏ, bây giờ cũng không vứt bỏ, đơn giản là mang theo hết thảy mà đi tới tử vong.

 

Ánh sáng của tử vong có thể sánh với tinh vân sáng lạn nhất trong thiên địa. Nếu trái tim chẳng có ai ngoài bản thân thì tử vong sẽ vô cùng cô độc và tịch mịch, lại vô cùng lạnh giá.

 

Nhưng nếu trong lòng còn có lo lắng, vậy thì ánh sáng đó như sao sáng, tỏa ra vạn trượng.

 

- Ngươi muốn giết ta, vậy thì chúng ta. đồng quy vu tận đi!

 

Ngay khi tu chân tinh khổng lồ kia lao đến, song chưởng của Vương Lâm mở ra, hướng về phía bên ngoài vung mạnh lên. Ba đạo bản nguyên lực ngoài thân thể hắn điên cuồng chuyển động. Lôi hỏa bản nguyên trong cơ thể hắn cũng đồng thời ầm ầm tràn ra.

 

Một đòn này đã vượt qua cả trăm quyền trong đời hắn, vượt qua cả Xạ Thần Xa, vượt qua hết thảy thần thông Vương Lâm thi triển suốt đời này. Đây chính là hắn lấy bản nguyên mới sinh ra triển khai thần thông đánh ra thần thông mạnh mẽ, sáng lạn nhất trong đời.

 

Thiên địa ầm vang, tinh vụ tan nát, thiên không tiêu tán, cả tinh vực cấp năm ầm ầm nổ tung. Tinh vực cấp sáu cũng bị năm cái khe nứt thật lớn chia lìa ra, tạo thành Vân Hải vĩnh hằng.

 

Ngay cả tinh vực cấp bảy cũng bị xé ra một cái khe, phân thành hai.

 

Một kích này đã cực kỳ gần với thần thông của Đệ Tam Bộ, đủ để hủy diệt tất cả tu sĩ Toái Niết, hủy diệt mọi tu sĩ đại thần thông Thiên Nhân Suy Kiếp. Cho dù là Thanh Long Thánh Hoàng ở đây thì dưới một kích này cũng chắc chắn phải chết.

 

Một kích này Vương Lâm cũng chỉ có thể đánh ra một lần. Bởi vì hắn phải trả giá bằng năm đạo bản nguyên của hắn tan nát, hủy diệt năm đạo bản nguyên để đổi lấy việc một tu sĩ nho nhỏ mới bước vào Toái Niết có thể đánh ra một kích sánh được với tu sĩ Đệ Tam Bộ Không Niết!

 

Đẹp đẽ vô cùng!

 

Trong mắt Thủy Đạo Tử không có chút do dự. Hắn khiếp sợ vô cùng nhưng lúc này không thể dừng tay. Phải giết chết đối phương, dù là dưới một kích này hắn có thể bị thương, phải bế quan mấy ngàn năm mới có thể khôi phục, dù là có phải hủy diệt cả hơn mười lăm triệu môn đồ Thủy Đạo Tử thì hắn cũng phải ra tay.

 

Hắn một khi lùi bước thì ngày sau hắn chắc chắn phải chết. Đơn giản là liều mạng bị thương, hoàn toàn gạt bỏ nguy cơ này mới được.

 

- Chết đi!

 

Đôi mắt Thủy Đạo Tử bừng bừng hỏa nộ. Tu chân tinh khổng lồ kia lại ầm ầm lao xuống, đụng vào năm dòng chảy ẩn chứa bản nguyên của Vương Lâm.

 

Nhưng ngày trong tích tắc này, đột nhiên lại xuất hiện một biến cố kinh thiên động địa mà không ai ngờ nổi.

 

Vương Lâm trước trận chiến này đã từng dung hợp với Thiên Vận Tử để tính toán, cuối cùng hỏng mất Thiên Nghịch phỏng chế, xem xét trong sương mù, tìm một đường sinh cơ.

 

Một đường sinh cơ này lại chính là Kim Bưu Tử, một ngọc bội trên người Kim Bưu Tử.

 

Ngay khi thần thông của Thủy Đạo Tử đụng tới dòng chảy bản nguyên của Vương Lâm, ngay lúc bản nguyên đang chuẩn bị vỡ tan, ngay lúc Vương Lâm đang muốn lấy một cái giá cực lớn để khiến Thủy Đạo Tử phải cùng chết rồi mảnh ngọc bội vốn từ sau khi dung nhập với Thiên Nghịch trong nguyên thần của hắn đã biến mất hoàn toàn, dù là Thủy Đạo Tử có dò xét cũng không phát hiện chút nào, đột nhiên xuất hiện.

 

Ngọc bội này tỏa ra kim quang vô hạn, từ trong thân thể Vương Lâm lập tức lóe lên, lơ lửng trước người hắn. Ngay trong nháy mắt khi ngọc bội này xuất hiện, Thủy Đạo Tử run rẩy kịch liệt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và bối rối vô cùng, sắc mặt lại càng tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

 

Ngay cả tu chân tinh do thần thông của hắn điều khiển lúc này cũng liền dừng lại giữa tinh không. Toàn bộ mười lăm triệu môn đồ Thủy Đạo Tử trong đó đều run rẩy.

 

Một cỗ uy áp khổng lồ không thể nào hình dung nổi từ trong ngọc bội điên cuồng truyền ra, ầm ầm trào tới khắp tinh không.

 

- Đây là. Chủ nhân! Là khí tức của chủ nhân, là ngọc bội của chủ nhân. Đây chính là ngọc của Phong giới. Đây là vật duy nhất mà chủ nhân sau khi từ viễn cỗ tiên vực xuống đây mang theo.

 

Cả đời Thủy Đạo Tử tu đạo luôn sợ hãi chủ nhân. Lúc này trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy ngọc bội này, nỗi sợ hãi đã ẩn sâu trong lòng hắn mấy vạn năm liền bùng lên.

 

Trong khoảnh khắc này, ngọc bội trôi nổi phía trước Vương Lâm, trong kim quang tràn ngập liền có một ngón tay từ đó biến ảo ra. Ngón tay này trong như ngọc, dưới kim quang lại càng sáng lạng, hướng về mi tâm của Thủy Đạo Tử điểm mạnh một cái.

 

Thiên địa của nó cực nhanh, căn bản là không thể tưởng tượng nổi. Thủy Đạo Tử hầu như đã quên hết mọi sự chống cự. Sự sợ hãi với chủ nhân trong đáy lòng hắn đã lan khắp toàn thân hắn.

 

Hắn không dám phản kháng, cũng không có thời gian phản kháng! Ngón tay kia đặt trên Thất Thải Đinh trên mi tâm thiên Thủy Đạo Tử, ấn xuống hai tấc!

 

Vốn Thất Thải Đinh đã ở trên trán Thủy Đạo Tử rất lâu rồi, trong khoảnh khắc này liền hoàn toàn bị ấn sâu vào trong đầu hắn.

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.