Tiên Nghịch

Chương 1144: Thiết Trụ




Hào quang màu vàng giống như được kéo về bản nguyên, làm cho tất cả đám người bị bao phủ trong luồng hào quang này bước chân trở về, giống như tất cả tình cảnh kiếp trước hiện lên trước mắt, không phân biệt được thật giả.

 

Thuật, điều khiển lực lượng thiên địa rồi dùng phương pháp đặc biệt để huyễn hóa ra, đây chính là thuật. Độ mạnh yếu của nó có liên quan đến tu vi, mà thần thông thì đem những thứ này huyễn hóa ra thuật, dùng một loại phương pháp để làm cho uy lực của nó tăng mạnh. Cái được gọi là thông, biến đổi thông, đây là một loại biến hóa và ngưng tụ của nguyên lực.

 

Mà Đạo thuật thì không phải như vậy, thuật này có rất ít người nắm giữ, đạo niệm kẻ nào cũng có nhưng chỉ có những người cảm ngộ trong nghịch cảnh, đồng thời lĩnh ngộ Đạo thuật thì những đòn tấn công của nó mới giống như ý cảnh nhưng lại khác với bản nguyên. Trận chiến ý cảnh chính là so sánh cảm ngộ, là một trận chiến tâm thần rất huyền diệu và huyễn hoặc. Nhưng đạo thuật lại là một lực lượng thăng hoa, một loại công kích xóa bỏ linh hồn.

 

Người khác nhau thì cảm ngộ trong đạo cảnh cũng khác biệt, khi lão già tróc trắng trở thành người Phong Diệt tộc thì may mắn tiến vào trong đạo cảnh một khoảnh khắc. Tại đó, lão cảm ngộ ra được một đạo lý có liên quan đến bản nguyên.

 

Bản nguyên của mỗi người trong mắt lão già tróc trắng, chính là ký ức trong linh hồn, lão cho rằng người ta sống trên đời thực tế chỉ là một loạt ký ức mà thôi. Nhưng nếu ký ức bất diệt thì dù kẻ kia có chết cũng có thể sống trong vô tận.

 

Cũng giống như vậy, nếu xóa bỏ tất cả cảm ngộ và ý cảnh trong trí nhớ, làm cho tất cả cảm ngộ đều phải tiêu tán không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự tồn tại, giống như chưa từng xuất hiện thì trí nhớ sẽ không còn trọn vẹn, sẽ thiếu đi một phần sẽ làm cho kẻ kia phải chết.

 

Lúc này lão già tóc trắng thi triển chính là đạo thuật được cảm ngộ từ trong đạo cảnh, rất hiếm gặp trong thiên địa. Cực cảnh đại biểu cho lực lượng cực đoan, thủy cảnh đại biểu cho lực sáng tạo, mà đạo cảnh thì đại biểu cho uy lực bất diệt.

 

Luồng hào quang màu vàng bao phủ thiên địa, những tia sáng này rất êm dịu nhưng lại xuyên thấu tất cả mọi vật thế gian, khi luồng sáng rơi trên người Vương Lâm thì xuyên qua Chiến Ý Cảnh trên người rồi trực tiếp vào trong cơ thể, hàng lâm trong ký ức.

 

- Ba lần hít thở cũng đã đủ!

 

Hai mắt lão tóc trắng khép chặt lại, tất cả sinh cơ cả đời người đều tiêu tán, giống như đang quay trở về.

 

Vương Lâm chỉ cảm thấy thiên địa vận chuyển, trong mắt hắn đã không còn thế giới bảy màu, tất cả thế giới đều bị gió cuốn mây đẩy về khắp bốn phía đồng thời cũng nhanh chóng thay đổi. Cuối cùng tất cả trở thành một thế giới thanh tĩnh trời xanh mây trắng, bầu trời xanh như ngọc, cực kỳ thuần khiết.

 

Mặt đất bên dưới cũng nhanh chóng rung động, trong lúc hoảng hốt Vương Lâm sinh ra một ảo giác từng tầng đất dưới chân đều biến mất, những ngọn núi ở phương xa trực tiếp thu nhỏ lại cho đến khi tất cả tình cảnh trước mặt đều biến mất trở thành một rừng cây xanh biếc.

 

Mà bên cạnh Vương Lâm lại xuất hiện một con đường nhỏ… đây là một con đường ở nông thôn, phía trước chính là vườn cây xanh mướt. Lúc này gió từ trong cánh rừng rậm thổi tới làm lá cây trở nên xào xạc, trong gió còn quyện vào mùi thơm đất mới, say đắm lòng người.

 

- Giống như… ngủ một giấc… Vương Lâm mở lớn đôi mắt nhập nhèm, hắn kinh ngạc nhìn qua tình cảnh bốn phía. Một lúc lâu sau hắn quay đầu lại nhìn con đường sau lưng, sau người hắn ở cuối còn đường nhỏ là một thôn nhỏ yên bình dưới núi, khói bếp đang bay bổng trên bầu trời, chốc chốc lại truyền đến những âm thanh trẻ con đùa giớn xen lẫn vài tiếng chó sủa.

 

- Giống như một giấc mộng… Vương Lâm gãi gãi đầu, vẻ mặt trở nên cực kỳ chất phác, đồng thời còn có vẻ mê men. Hắn đứng thẳng người lên nhìn về cánh rừng trên ngọn núi phương xa, không gian lờ mờ giống như đang nhìn thấy một ngọn núi phủ đầy sương, trên đỉnh núi còn có hàng loạt lầu các của tông phái.

 

- Trong giấc mộng này giống như ta đã trở thành tiên nhân… đã trải qua hơn một nghìn năm. Ta đọc sách thánh hiền, không ngờ sẽ xuất hiện một giấc mộng kỳ quái thế này.

 

Vương Lâm trong lúc mê man thì cũng sinh ra chút ngây người.

 

- Thiết Trụ, cha ngươi đang tìm, nhanh về nhà đi!

 

Vương Lâm đang mê man thì bên tai vang lên một giọng nói, chỉ thấy một người đàn ông trung niên cầm một cây chĩa trong tay đang muốn rời khỏi thôn đi săn.

 

Sau lưng người đàn ông trung niên này có vài người thanh niên cường tráng, một người trong số đó nhìn Vương Lâm rồi cười ngây ngô nói:

 

- Thiết Trụ, cố gắng đọc sach cho tốt thi đậu trạng nguyên để sơn thôn chúng ta nở mày mở mặt.

 

Vương Lâm gật đầu rồi hướng về phía đám người kia chào hỏi, sau đó hắn vội vàng đi về thôn, sau lưng còn truyền đến những tiếng cười đầy thiện ý. Tiếng cười vang lên đi theo Vương Lâm rồi càng ngày càng xa.

 

- Thật quái lạ, giống mộng này quá thật, Hồng Điệp, Lý Mộ Uyển, Liễu Mi, Mộc Băng Mi, Lữ Yên Phỉ, Lý Thiến Mai… còn có cả Vân Tước Tử, Chu Tước Tử, Tư Đồ Nam, Thiên Vận Tử… cũng có Chu Tước Thánh Hoàng, Thanh Long Thánh Hoàng, Thác Sâm, Đồ Ti… ta còn nhớ mình thu được hai người đệ tử, một người tên là Thập Tam, một người là Tạ Thanh… Vương Lâm vừa cất bước tiến về phía trước, trong đầu cũng bùng lên một tình cảnh mơ hồ.

 

- Cổ Thần trên Chu Tước Tinh? Thi Âm Tông ngoài Chu Tước Tinh? Còn Tu Chân Liên Minh? Còn Tứ Thánh Tông? Quê hương của ta chính là Liên Minh tinh vực, trong mộng ta đã đi đến La Thiên tinh vực, sau đó lại đến Vân Hải tinh vực… - Ta còn đi Tiên giới… Vương Lâm đứng ngây người một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên không ngờ đã đến cửa nhà. Hắn cố gắng lắc đầu thầm than một tiếng rồi lầm bầm:

 

- Giấc mộng này thật kỳ quái, trong mộng cha mẹ mình đã chết… Vương Lâm không suy nghĩ đến giấc mộng kỳ quái vừa rồi mà đẩy cửa tiến vào khoảng sân nhỏ. Hắn đi vào nhìn thấy phụ thân đang cầm tẩu thuốc, trên mặt đất đã đầy tàn thuốc, ông đang ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mình. Sau khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của cha, trong lòng Vương Lâm cảm thấy lo lắng.

 

- Thiết Trụ, học hành thế nào rồi?

 

- Dạ… vẫn tốt… Vương Lâm khẽ hạ giọng nói.

 

- Hừ! Thiết Trụ, ngươi phải học hành cho tốt, sang năm chính là đợt thi huyện, cuộc đời này của ngươi có tương lai hay không đều phải dựa vào chính mình, cũng đừng giống như cha, cả đời ở nơi này, ôi!

 

Phụ thân của Vương Lâm lắc đầu, ông đứng thẳng người lên.

 

Lúc này mẹ của Vương Lâm cũng đã đi ra, bà oán trách phụ thân Vương Lâm vài câu. Lúc này cả nhà đang dọn cơm, khi cả nhà đang quây quần ngồi trong khoảnh sân nhỏ ăn cơm, Vương Lâm hơi do dự, hắn nhìn phụ thân rồi khẽ nói:

 

- Cha, vừa rồi con gặp một giấc mông… Vương Lâm còn chưa kịp nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa, tiếng gõ cửa vang lên cộp cộp. Hắn nhớ rõ nếu đúng như trong giấc mộng thì lúc này Tứ Thúc sẽ đến:

 

- Nhị ca, mở cửa nào!

 

Vương Lâm vô thức đứng thẳng người lên, hắn chạy vội tới cửa lớn mở ra. Hắn thấy bên ngoài là một người đàn ông cường tráng, đôi mắt sáng rực có thần. Người này sờ lên đần Vương Lâm sau đó lại cười nói:

 

- Thiết Trụ, nửa năm không gặp, con lại cao lớn hơn rất nhiều rồi.

 

Trong mắt Vương Lâm đột nhiên xuất hiện vẻ hoảng hốt, hắn cũng không biết mình đã quay trở về ghế ngồi từ khi nào, ngồi ngây ngẩn. Cũng không biết trải qua bao lâu, bên tai hắn mơ hồ vang lên giọng nói của Tứ thúc.

 

- Nhị ca, Nhị tẩu, để ta nói với các ngươi một chuyện. Năm nay Hằng Nhạc Phái thu đệ tử, ta nghĩ cho Thiết Trụ đi thử xem sao, một khi được thu vào làm môn hạ thì ngày sau sẽ trở thành tiên nhân, đây chính là một cơ hội cực tốt!

 

- Tiên… tiên nhân à? Cái này… thằng nhãi con này có thể được sao?

 

Phụ thân Vương Lâm kích động đứng thẳng người lên, nhưng vẻ mặt lại trở nên cực kỳ do dự.

 

- Tiên nhân thu đệ tử, nghe nói còn có đủ loại khảo nghiệm, cứ để Thiết Trụ thử xem thế nào.

 

Nghe đến đây thì Vương Lâm đột nhiên chấn động, hắn nhìn về phía Tứ thúc và phụ thân, tình cảnh trước mặt trở nên mơ hồ. Lúc này trong đầu hắn là hàng loạt ký ức trong giấc mộng vừa rồi, giống như có một lực lượng vô hình đang kéo chúng hiện ra trong đầu.

 

Vương Lâm thấy chính mình đã đi khỏi sơn thôn, khảo nghiệm thất bại bị người người cười chê, hắn một mình rời khỏi thôn tìm một vách núi nghỉ chân. Nhưng đột nhiên sau lưng hắn xuất hiện một con hổ phóng đến đánh văng chính mình xuống vách núi rồi bị hút vào một sơn động kỳ quái. Trong sơn động hắn nhặt được một hạt châu, khoảnh khắc khi thay phải hắn chạm vào hạt châu thì đột nhiên bên tai lờ mờ nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng:

 

- Thiên… Thiên Nghịch… Giọng nói này rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc giống như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó, nhưng dù Vương Lâm suy nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra mình nghe được giọng nói kia ở địa phương nào.

 

Nhưng đúng lúc này tiếng hô kinh hoàng đã bị tiếng thét thảm thiết thay thế, âm thanh này cũng rất quen thuộc giống như phải chịu đựng những đau khổ không thể tưởng tượng nổi. Khi tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai thì thời gian giống như đang tan vỡ trước mắt Vương Lâm, mơ hồ bùng lên một luồng sáng bảy màu.

 

Khoảnh khắc này tình cảnh trước mắt Vương Lâm chợt lóe lên, giống như có một lực lượng đang điều khiển làm cho ký ức chính mình trở nên hỗn loạn. Thời gian lại nhảy qua rất nhiều năm, hoàn cảnh bốn phía thay đổi dữ dọi, hắn đang bỏ chạy như tên bắn, cánh rừng rậm nhanh chóng lướt qua bên khóe mắt, tốc độ của hắn rất nhanh nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn bao phủ tâm thần.

 

- Ngươi chạy không thoái khỏi tay Đằng Lệ ta đâu!

 

Một giọng nói vang lên từ phía sau Vương Lâm, một người thanh niên có ánh mắt lạnh lùng đang đuổi theo phía sau. Trong khoảnh khắc nguy hiểm, ký ức của Vương Lâm lại trở nên mơ hồ, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết và càng lúc càng rõ ràng. Hắn sinh ra một loại cảm giác giống như chính mình biết được đây là giọng nói của ai.

 

Đúng lúc này tình cảnh xung quanh lại đột nhiên thay đổi, lúc này Vương Lâm đang đứng trong một sơn cốc khổng lồ, một cảm giác đau thương và chấn động tâm thần chưa từng xuất hiện giống như những con sóng thủy triều tràn ngập khắp thân thể. Hắn ngửa mặt lên trời gầm rống tức giận, như vậy cũng không giảm đi bất kỳ đau thương nào trong lòng.

 

- Người Đằng gia, nếu Vương Lâm ta còn có thể sống, thì sẽ có một ngày ta muốn Đằng gia máu chảy thành sông nhuộm đỏ Triệu quốc! Đằng gia các ngươi sẽ bị diệt, không để lại bất kỳ người nào sống sót! Nếu không hoàn thành được lời thề này thì Vương Lâm ta sẽ bị nghìn đao róc thịt, chết không yên lành, vĩnh viễn đắm chìm vào địa ngục.

 

Vương Lâm giống như đã hoàn toàn điên cuồng, những cảm giác đau thương vô tận bao phủ lấy hắn, cơn đau bùng lên giống như kim đâm vào tim. Hắn quỳ trên mặt đất mà hai hàng lệ chảy xuôi, hai mắt hắn đã đỏ như máu, bên trong đang bùng lên những luồng sáng điên cuồng không phải của con người.

 

Tóc của hắn chỉ sau một đêm đã trắng như tuyết, không gian bốn phía xung quanh giống như đang ở vào mùa đông giá rét. Một luồng lực lượng không thể nào miêu tả được bắt đầu bùng lên trong cơ thể hắn.

 

Lực lượng này không thuộc về phàm nhân, nhưng khoảnh khắc này Vương Lâm đã học được. Thứ này chính là đỉnh phong của quá trình giết chóc trên thế gian, là lực lượng cực hạn, tên của nó là Cực! Khoảnh khắc khi lực lượng Cực được sinh ra, những tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai Vương Lâm lại truyền đến đáng sợ đến mức không thể tin.

 

- Cực… lại là Cực! Cả đời khẻ này rốt cuộc đã trải qua những gì, lại xuất hiện Cực! Thiên Nghịch cũng ở trong tay hắn, lực lượng Cực cũng của hắn, người này… người này… Những âm thanh kinh hoàng ngày càng rõ ràng, cuối cùng thì vang vọng cả thiên địa làm bầu trời phải tan vỡ, mặt đất sụp xuống ầm ầm. Tất cả thời gian và không gian đều quay trở về, thế giới lại được bao phủ trong những luồng hào quang bảy màu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.