Tiên Nghịch

Chương 1056: Chiến Đấu Với Cát Cùng




Trong nháy mắt này toàn thân Vương Lâm lập tức nổi lên hàn ý. Hàn ý này lạnh thấu xương, lại ẩn chứa một nguy cơ rất mạnh. Nhiều năm trải qua sinh tử khiến cho Vương Lâm có sự kiên định và bình tĩnh hơn người, giờ phút này hắn không có theo bản năng lui ra phía sau hoặc trốn tránh, mà im lặng đứng ở nơi đó, vẫn không hề nhúc nhích, dường như đã mọc rễ!

 

Đồng tử trong hai mắt hắn đã co rút lại, trở thành một điểm đen, gắt gao nhìn chằm chằm vào mãnh thú giống như một người to lớn cũng đang nhìn chằm chằm lại hắn.

 

- Cát Cùng!

 

Vương Lâm dò lại kí ức của Cổ Thần Đồ Ti trong đầu, trong phút chốc liền dừng lại ở chổ sâu trong kí ức, nhận ra được mãnh thú trước mắt.

 

Ngay khi nhận ra được con thú này, mồ hôi lạnh toát ra trên trán Vương Lâm. Tu vi càng thâm sâu, đối với quy tắc của thiên địa càng thêm hiểu biết, lại ở trong tinh không này tiếp xúc rất nhiều, Vương Lâm dĩ nhiên hiểu được trong tinh không này, tu sĩ cũng không phải là một bộ tộc mạnh nhất. Ngoài tu sĩ, còn có vài mãnh thú không thể tưởng tượng được.

 

Thậm chí, có một vài mãnh thú, mức độ hùng mạnh, cho dù là bát tinh Cổ Thần Đồ Ti cũng không muốn trêu chọc! Ví như đàn Văn Thú năm đó, ví như một cảnh tượng khác trong kí ức Vương Lâm lúc này. Đó là cảnh tượng một tinh không đen tối như mực, ngay cả những tinh vân rực rỡ cũng mơ hồ không rõ, dường như ở trong tinh không không thể chiếu rọi này, ở phía xa xa, có một tinh cầu màu tím.

 

Một thân ảnh cao mười trượng chậm rãi từ tinh cầu màu tím bay ra. Thân ảnh ấy mặc dù không lớn nhưng trên đầu duổi ra ba mươi sáu nhánh, hóa thành ba mươi sáu cái đầu lâu rất lớn, mơ hồ nhìn lại, không ngờ mỗi một nhánh đều dài hơn nghìn trượng! Vì thế thân mình mãnh thú kì dị này gần như không đáng kể, nó từ bên trong tinh cầu màu tím kia bay ra, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng!

 

Ba mươi sáu cái đầu kia cùng gào thét lên, long trời lở đất. Ngay cả tinh không này trong tiếng rít gào cũng xuất hiện sự sụp đổ trong phạm vi lớn, từng mảnh một tách rời ra, hình thành một cảnh tượng hùng vĩ khó có thể tưởng tượng được.

 

Đối tượng mà mãnh thú này rít gào cũng không phải là tinh không này, mà là một Cổ Thần thân mình khổng lồ ở phía trước cách đó không xa!

 

Những con thú trong khắp tinh không này dám ở trước mặt cổ thần rít gào có không nhiều, có gan chủ động tấn công lại cực kì hiếm thấy. Ba mươi sáu cái đầu của Cát Cùng đồng loạt xông lên, trong tiếng rít gào xông thẳng đến Cổ Thần. Cảnh tượng này đến đó chợt biến mất. Vương Lâm nhìn về phía Cát Cùng đang nhìn lại hắn, nhẹ nhàng lui về phía sau một bước. Một đầu của Cát Cùng lộ vẻ do dự nhìn Vương Lâm, lại nhìn xác con thú còn sót lại trên khối đá, dường như đang suy xét.

 

Vương Lâm chậm rãi lui ra phía sau một bước, hai mắt lộ vẻ cảnh giác, từ trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti không có để nhận ra sự hùng mạnh của Cát Cùng này. Vương Lâm tự nhận thấy với tu vi hiện tại, chỉ sợ rất khó giết chết hoặc thu phục mãnh thú này, chỉ có thể đuổi đi.

 

Nhưng lui ra phía sau cũng phải cẩn thận, phải chậm một chút, nếu như tốc độ quá nhanh, ngay lập tức sẽ khiến cho mãnh thú này đuổi giết.

 

Con thú này có thể trở thành con thú cho bổn tôn Cổ Thần của ta, tất nhiên sẽ khiến cho sức chiến đầu của bổn tôn tăng mạnh. Nhưng đáng tiếc, quả là rất khó.

 

Theo Vương Lâm chậm rãi lui ra phía sau, mười tám cái đầu kia của Cát Cùng chậm rãi thấp xuống, tiếp tục gậm nhấm cái xác ở phía trước, phát ra tiếng cót két. Thanh âm này vang vọng bên trong hư vô tĩnh lặng, hết sức chói tai.

 

Nhưng cũng có một cái đầu thủy chung không cúi xuống gặm nhấm cái xác mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lâm, theo thân thể Vương Lâm lui ra phía sau, chậm rãi lay động, giống như một cái đầu rắn ngóc lên, liếm liếm môi. Cái đầu này hình dáng như một nam tử trung niên, tóc tai bù xù, khóe miệng của hắn lưu lại một vết máu. Hắn vừa nhìn chằm chằm Vương Lâm, vừa nhấm nháp miếng thịt trong miệng.

 

Đến khi Vương Lâm lui ra phía sau khoảng mười bước, mười bảy cái đầu của Cát Cùng kia đã toàn bộ cúi xuông, nhưng cái đầu giống như nam tử trung niên kia hai mắt bỗng lóe lên hắc quang, phun ra một khối thịt thối rữa rất lớn.

 

Vương Lâm không chút do dự bước nhanh về phía sau, cả người hóa thành một đạo cầu vồng bay nhanh mà đi. Ngay khi thân mình hắn lui ra phía sau, cái đầu như nam tử trung niên lập tức phát ra tiếng kêu chói tai!

 

Tiếng kêu này có một sức mạnh xuyên kim thấu thạch, chợt vang lên bên trong hư vô này, lập tức liền khiến cho một số khối đá vụn trôi nổi ở bốn phía rầm rầm tan vỡ.

 

Cùng lúc đó, mười bảy cái đầu còn lại cũng ngẩng mạnh lên, đều chăm chú nhìn về phía Vương Lâm, xông lên hóa thành một đạo hắc quang, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, trong thời gian ngắn liền hướng về Vương Lâm đuổi theo. Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, mãnh thú này không thể lấy lối suy nghĩ của tu sĩ để lý giải, hắn hoàn toàn không muốn giằng co với nó, nhưng lúc này ở phía sau lại vang lên tiếng rít gào, càng ngày càng đuổi tới gần.

 

Bên trong vùng đất của Cổ Thần này không thể thi triển Súc Địa Thành Thốn, nhưng vẫn có thể dùng được Thuấn Di. Thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, cả người lập tức biến mất vô ảnh.

 

Nhưng ngay khi thân mình hắn Thuấn Di biến mất, Cát Cùng đang truy kích Vương Lâm kia không ngờ thân mình cũng xông lên một cái biến mất.

 

Vương Lâm vừa mới từ trong hư vô bước ra, lập tức biến sắc, không cần nghĩ ngợi vội vàng hướng về một bên né qua. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, có một đạo kiếm khí dài mười trượng lướt qua bên người Vương Lâm.

 

Một cơn cuồng phong đập vào mặt, Vương Lâm lập tức lui về phía sau, lúc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy ở cách đó không xa, Cát Cùng kia không ngờ cũng thuấn di đuổi theo. Một đạo kiếm khí vừa rồi là từ trong miệng một cái đầu phun ra. Mười tám cái đầu kia hai mắt lộ ra mức độ tham lam và khát máu khác nhau, nhìn chằm chằm Vương Lâm lại vọt tới, dường như muốn nuốt lấy, một lần nữa thưởng thức mùi vị thịt của một người sống.

 

Vương Lâm sắc mặt cực kì âm trầm, không nói hai lời lại một lần nữa thuấn di mà đi.

 

Cát Cùng kia cũng gầm nhẹ, nhanh chóng đuổi theo. Một người một thú cứ như vậy ở trong hư vô này không ngừng truy kích qua lại.

 

Tốc độ của Cát Cùng kia rất nhanh, nếu không có Thuấn Di, tốc độ của Vương Lâm tuyệt nhiên không thể sánh bằng. Nhưng Vương Lâm thắng ở tính cẩn thận, thông thường khi vừa hiện thân liền lập tức Thuấn Di, vì thế khoảng cách vẫn luôn được duy trì.

 

Tiếng rít gào của Cát Cùng càng ngày càng phẫn nộ, trong đó cái đầu hình dạng nam tử trung niên cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, thổi về phía trước một luồng khí tanh.

 

Lập tức đám máu tươi kia nhúc nhích, trong nháy mắt hóa thành hai kí hiệu đỏ như máu, một bay lên trời, một bay xuống đất. Toàn bộ trời đất trong hư vô này ngay lập tức, bị một luồng huyết quang bỗng nhiên xuất hiện bao quanh, che phủ trời đất! Ở bên trong trời đất bị phong tỏa này, hết thảy Thuấn Di đều như đụng phải một vách tường!

 

Vương Lâm vốn cần phải Thuấn Di, giờ phút này thần sắc càng thêm âm trầm, đành phải từ bỏ Thuấn Di, tay phải tung một trảo vào hư không, lập tức cái khe trữ vật xuất hiện ở phía trước người. Ngay khi Cát Cùng kia đuổi đến, Vương Lâm lấy từ trong không gian trữ vật ra một lá bùa màu vàng, không cần nghĩ ngợi dán vào trước ngực. Cuồng phong chợt gào thét, cuốn thân mình Vương Lâm điên cuồng lao về phía trước xông ra, tốc độ bạo tăng, khiến cho cả người hắn hóa thành một đạo ánh sáng trực tiếp biến mất tại chổ.

 

Mười tám cái đầu của Cát Cùng kia toàn bộ ngẩn ra, nhưng ngay lập tức bắt đầu rống giận. Một cái đầu hình dạng một thiếu nữ dung nhan kiều diễm lập tức lộ vẻ dữ tợn, rít gào một tiếng, đột nhiên có một cơn hắc phong vây quanh Cát Cùng. Cơn gió này quét ngang, ngay lập tức hình thành một cơn gió lốc, cuốn thân mình Cát Cùng bay nhanh lao ra. Tốc độ càng lúc càng nhanh, tới cuối cùng gần như trở thành một đạo tàn ảnh, mang theo tiếng động rầm rầm lại truy kích về hướng Vương Lâm.

 

Cùng lúc đó, cũng có bốn cái đầu trong miệng truyền ra những tiếng chú ngữ. Trong thời gian ngắn, ở xung quanh cơn gió lốc liền có vô số những ấn quyết màu đen xuất hiện, chi chít bao quanh bốn phía, trong lúc đó đồng loạt hướng về cơn gió lốc ngưng tụ, in lên trên bề mặt nó.

 

Vì thế, tốc độ của cơn gió lốc này lại tăng lên vô số lần. Khoảng cách của Vương Lâm lúc trước vừa kéo giãn, không ngờ trong giây lát đã bị rút ngắn lại.

 

Giờ phút này, Vương Lâm với tốc độ của lá bùa kia, khoảng cách tới cửa vào hư vô tiếp theo đã rất gần. Thậm chí ngước mắt nhìn, mơ hồ cũng có thể thấy được một vòng xoáy khổng lồ ở phía trước.

 

Vương Lâm hiểu rõ, tiến vào vòng xoáy này là có thể rời khỏi hư vô này, thoát được sự truy kích của Cát Cùng kia. Chỉ có điều lúc này cũng không có đủ thời gian, tiếng rít gào ở phía sau hắn vẫn còn cách rất xa, nhưng cơn gió lốc này cũng chỉ còn cách chưa tới trăm trượng! Nếu tiếp tục tiến lên, chỉ sợ Vương Lâm chưa kịp tiến vào vòng xoáy, ngay lập tức sẽ bị Cát Cùng kia đuổi kịp!

 

Ngay lúc nguy hiểm, trong mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, tay trái bấm quyết vung xuống dưới. Ngay lập tức có một biển lửa theo một cái vung tay của hắn chợt bùng lên, tràn ngập ở phía sau người hắn hình thành một hàng rào lửa. Ngay khi thân mình lao ra hết sức, hắn quay mạnh đầu lại, mắt phải lóe ra lôi quang, chỉ về phía trước.

 

Trong thời gian ngắn, tiếng sấm nổ vang bên trong hư vô này. Lôi quang vô tận từ trên ngón tay Vương Lâm tản ra, bất ngờ hình thành một tấm lưới điện quang, hướng về phía biển lửa hạ xuống.

 

Ngay trong khoảnh khắc này, cơn gió lốc màu đen vờn quanh Cát Cùng va chạm với biển lửa, trong tiếng động rầm rầm long trời lở đất, biển lửa lập tức tứ tán, hóa thành vô số đóm lửa, giống như lửa trời cháy trên thảo nguyên.

 

Luồng hắc phong kia dưới sự tấn công của ngọn lửa hơi dừng lại một chút. Nhưng ngay khi ngừng lại, mười tám cái đầu của Cát Cùng cũng lao ra khỏi luồng hắc phong, mang theo mùi tanh hướng về phía Vương Lâm. Mười tám cái đầu có đủ già trẻ kia toàn bộ lộ ra vẻ dữ tợn, nhất là cái đầu hình dạng nam tử trung niên lúc trước muốn nuốt lấy Vương Lâm kia trong vẻ dữ tợn lộ ra vẻ hưng phấn, dường như rất nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống Vương Lâm.

 

Chỉ có điều Vương Lâm đã sớm phòng bị, tấm lưới điện quang trong nháy mắt vờn quanh toàn thân Cát Cùng. Từng trận tiếng động xẹt xẹt phát ra, Cát Cùng kia không ngừng gào thét, nhưng tốc độ cũng chậm lại một chút.

 

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hai đạo lôi hỏa uy lực thần thông kinh người của hắn vẫn không cách nào khiến cho Cát Cùng bị thương, chỉ có thể cản trở một chút. Nếu với khoảng thời gian gây trở ngại này, cũng đủ để cho hắn lui về phía sau tiến vào bên trong vòng xoáy, thoát khỏi sự truy kích của Cát Cùng. Nhưng như vậy Vương Lâm cũng không cam lòng!

 

- Truy kích Vương mỗ phải trả giá!

 

Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hai tay bấm quyết, trong cơ thể nguyên lực vận chuyển, từ trong nguyên thần dần dần dâng lên một cảm giác mát mẻ.

 

Một luồng sát lục khí bất chợt từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, trong nháy mắt ở phía trước người hóa thành những đạo khí sát lục lượn lờ, trong tiếng quát khẽ, hướng về phía trước hung hăng chỉ tới.

 

Ngay lập tức, những đạo khí sát lục này điên cuồng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một đạo, phát ra ánh sáng đỏ thẫm, trong tiếng sấm đánh vang vọng, điên cuồng hướng về phía Cát Cùng.

 

Hết thảy chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi đạo khí sát lục màu đỏ kia lao ra, thân mình Cát Cùng chấn động, tấm lưới điện quang bao quanh thân thể ầm ầm sụp đổ.

 

Ngay khi tấm lưới điện quang này sụp đổ, khí sát lục gào théo lao tới, tốc độ cực nhanh, giống như là một đạo sao băng xẹt qua, lóe lên trong mắt mười tám cái đầu.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.