(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông chủ Lý thở dài, nói với vẻ bất lực: "Chắc chắn cô đã đến cái am miếu hoang dã nào đó, để tro hương dính vào người. Nói thật với hai người, lúc đầu tôi ra giá một trăm vạn, chính là muốn bảo vật mà Cá Phúc ban tặng. Đó là vận may hưởng cả đời không hết!”
“Cái này trên người cô căn bản không phải bệnh vảy cá, mà là di chứng của việc ăn Cá Phúc. Cá Phúc chuyển phúc khí của nó sang cho cô, chắc chắn phải trả giá bằng một cái gì đó.”
“Cô nhịn qua được là có thể thành công rồi, thế mà lại có người dùng tro hương phá vỡ duyên phận của cô. Sau này đừng nói đến chuyện gặp may mắn nữa, đi trên đường không bị xe tông c.h.ế.t là tốt lắm rồi. Thật là uổng phí, đem phú quý trời ban cho người khác rồi!"
Lời anh ta nói thật khó nghe. Đúng lúc này, đuôi xe của chúng tôi bị đ.â.m mạnh.
Tôi và Chu Húc nhìn nhau, vội vàng xuống xe.
Quả nhiên đuôi xe đã bị biến dạng. Người kia thấy vậy liền tỏ vẻ vô tội: "Rõ ràng tôi không thấy có xe, hai người từ đâu chui ra vậy?"
Gã này tông vào xe tôi, còn nói tôi đột nhiên xuất hiện.
Tôi tức giận, định tranh luận với anh ta, thì đuôi xe lại bị đ.â.m mạnh một lần nữa.
Một chiếc xe BMW chạy như bay lại đ.â.m vào.
Thậm chí còn va quệt vào tôi đang đứng bên cạnh, kéo lê tôi đi ba bốn mét.
Cuối cùng, toàn thân trầy xước, đầu bị va đập mạnh.
Hai người gây tai nạn kinh hãi nhìn nhau.
Vốn dĩ chân còn chưa khỏi, bây giờ lại phải để Chu Húc đưa vào bệnh viện.
Lúc sắp đi, ông chủ Lý nhìn tôi thở dài: "Chị dâu của hai người chắc chắn là nổi lòng tham. Cô ta lấy chiếc vòng vàng chính là mượn vận may của cô, cướp đi phúc khí của cô."
Trong lòng tôi tức giận vô cùng, giờ tôi mới hiểu tại sao chị dâu Chu Húc lại nói không được đến gần bờ hồ nữa.
Bây giờ tôi đã hiểu, người đàn bà này chính là muốn độc chiếm bảo vật mà Cá Phúc ban tặng.
.........................................
Đêm khuya, tôi được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.
Vì là phòng bệnh có người chăm sóc nên Chu Húc không cần ở lại.
Tôi nằm đó, cố gắng xâu chuỗi lại mọi chuyện xảy ra trong một tháng qua.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc ông chủ Lý rủ đi câu cá Phúc.
Dù là câu cá hay không, thì tất cả cũng đều xoay quanh chuyện tiền tài.
Giờ thì tôi không còn tin ai nữa, cả chị dâu của Chu Húc lẫn ông chủ Lý.
Ông chủ Lý không cần tiền, vậy ông ta muốn gì?
Chẳng lẽ lại có người tốt bụng đến mức đem vàng ra cho không? Nhất định là ông ta đang ủ mưu gì đó.
Đàn ông muốn, không ngoài quyền lực, tiền tài, vận may và phụ nữ.
Tôi mặc dù cũng xinh đẹp, nhưng nếu nói anh ta vì tôi mà làm vậy thì quá tự mãn, nghĩ đến thôi đã thấy ghê tởm.
Vậy thì chỉ còn lại quyền lực, tiền tài và vận may.
Anh ta không thiếu tiền, câu cá cũng không thể cho anh ta quyền lực.
Vậy thì chỉ còn lại những thứ hư vô như vận may, tuổi thọ.
Chắc chắn ông chủ Lý không phải vô cớ giúp chúng tôi, hẳn là ông ta cũng muốn có được vận may từ cá Phúc.
Còn về việc tại sao ông ta không tự mình đi câu, tôi nghĩ ra được hai khả năng.
Thứ nhất, như ông ta đã nói, cá Phúc không phải ai cũng câu được.
Thứ hai, câu cá Phúc phải trả giá bằng một thứ gì đó, nên ông ta mới không ngừng xúi giục người khác.
Mà từ sau khi chị dâu Chu Húc lấy đi chiếc vòng vàng đó, tôi bắt đầu gặp xui xẻo.
Nếu nói giữa hai chuyện này không liên quan gì, tôi không tin.
Đã vậy chị ta lại cấm tôi và Chu Húc đến gần cái ao đó nữa, còn lấy danh nghĩa là vì muốn tốt cho chúng tôi.
Tôi có linh cảm, cả hai người bọn họ đều đang giấu giếm tôi điều gì đó, cho dù là bệnh vảy cá hay vận xui.
Cứ thế này, sớm muộn gì cũng hại c.h.ế.t tôi.
Tôi vừa mới nghĩ đến chị dâu Chu Húc thì chị ta nhắn tin cho tôi: "Miêu Miêu! Con ngựa báo tin mà chị để ở nhà em nhìn thấy Chu Húc bị người ta câu mất hai hồn rồi. Trên người nó đã bắt đầu bị oán quỷ nhập vào. Có phải nó lại đi câu cá Phúc không?”
“Em nhất định phải ngăn nó lại, nếu không sẽ thật sự mất mạng đấy. Ngăn kéo dưới cùng của tủ thứ hai bên trái đầu giường em có lá bùa đỏ chị viết cho em hồi cưới. Em dán nó lên cửa ra vào và cửa sổ nhà mình trước đi. Giam con quỷ đó lại, đừng để nó đưa Chu Húc ra sông nữa.”
“Hôm nay là ngày thủy quỷ tìm người thế mạng! Đi là c.h.ế.t chắc đấy!"
Tôi nhớ lại lá bùa đỏ mà chị dâu nhắc đến.
Hôm Tết, chị ta nói tôi phải tránh cái gì đó, rồi dùng giấy đỏ viết cho tôi mấy lá bùa.
Nói là bùa chứ thật ra chỉ là mấy chữ viết bằng mực tàu trên giấy đỏ, còn dặn tôi nhất định phải để ở nhà.
Tôi thấy chị ta đúng là được voi đòi tiên, vừa lấy vòng vàng của tôi lại còn làm ra vẻ ban ơn.
Đến nước này rồi mà chị ta vẫn còn muốn lừa tôi ư?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");