Nhìn người đàn ông trước mặt, Trọng Hải trong lòng tràn ngập nghi vấn. Anh ta vì sao không hỏi chị Bé đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ lặng yên nghe anh kể? Như vậy chỉ có thể nói, một là anh ta đã biết, hai là anh ta không quan tâm! Nhưng rốt cuộc là thế nào đây?
Nhận thấy có cặp mắt đang chăm chăm nhìn mình, Khải Phong thu hồi dáng vẻ mơ hồ, quay sang nhìn cậu em vợ tương lai, cười như không cười hỏi: "Vì sao nhìn anh như vậy?"
Trọng Hải nhíu mày một cái, cũng không đắn đo thêm, mở miệng hỏi: "Anh không muốn biết chị ấy là đã xảy ra chuyện gì hay sao? Em thấy anh có vẻ rất bình tĩnh, tựa như không mấy quan tâm vậy. Hoặc là có thể nói, anh đã biết rồi đi!"
Khải Phong hơi sững người một chút, nhưng rất nhanh trở lại bộ dáng bình thường. Không nghĩ rằng cậu ta lại có thể thẳng thắn hỏi anh như vậy.
Khẽ nhếch miệng cười, anh trả lời: "Phải, Trí Đức đã nói cho anh nghe, nhưng không phải tất cả. Anh có thể đoán ra sự tình lúc đó, nhưng không có nghĩa anh không muốn biết. Anh chỉ có thể nói với em điều này: Anh đúng thật là không quan tâm nhiều như vậy, không phải là không quan tâm chị em đã xảy ra chuyện gì, mà là không quan tâm đến quá khứ của cô ấy. Anh nói như vậy, em hiểu hay không?"
Trọng Hải ánh mắt trở nên mù mịt. Lẳng lặng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, lại cất giọng hỏi: "Anh có để ý đến chuyện anh không phải là người đàn ông đầu tiên của chị ấy hay không?"
Khải Phong nghe câu hỏi này, cũng không phản ứng gì thêm, chỉ mỉm cười lắc đầu: "Khờ quá, đến việc chị em nói dối anh là bà mẹ đơn thân anh còn chấp nhận được, huống chi là chuyện này. Bây giờ là thời đại nào rồi? Em nữa, là đàn ông thì phải biết nhìn về tương lai, cứ để ý đến quá khứ thì sẽ không thể nào có được hạnh phúc, hiểu không?"
Trọng Hải như thở hắt ra một hơi, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Xem như anh không nhìn lầm người anh rể này. Giao người chị mà anh yêu thương nhất cho anh ấy, có lẽ chị ấy sẽ thật sự được hạnh phúc rồi.
"Quan trọng là.." Nhìn vẻ mặt an tâm của cậu em vợ, Khải Phong tiếp tục nói: "Anh muốn chị em tự mình nói với anh những gì đã xảy ra vào năm đó. Chỉ có như vậy, chị em mới có thể bước qua bóng ma này, mới có thể an ổn ngủ ngon không còn gặp ác mộng nữa, cũng là thật sự có thể hoàn toàn dựa vào anh. Hiện tại em cũng thấy đó, cô ấy vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh. Mặc dù miệng nói là tin tưởng, nhưng từ sâu trong tiềm thức vẫn còn có chút gì đó bài xích!"
"Em cũng thấy vậy. Nhưng là!" Trọng Hải lưỡng lự vài giây, sau lại cười gian xảo: "Hì hì. Anh không thấy là chị ấy không cấm em gọi anh là anh rể nữa à?"
Khải Phong nhướng mi, khẽ nhếch miệng rồi gật đầu. Cũng đúng, em trai cô cứ một tiếng anh rể, hai tiếng anh rể, cô chỉ là có chút không hài lòng nhưng cũng vẫn mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý đó sao? Xem ra cô cũng đã chịu mở lòng với anh rồi. Bây giờ chỉ còn chờ cô chủ động nói ra chuyện kia nữa mà thôi!
"Uhm!" Khải Phong gật đầu.
Nhìn cậu em vợ tương lai, anh nói tiếp: "Có tin hay không, chị em chỉ mới đồng ý làm bạn gái của anh được hai ngày!"
"Thật?" Trọng Hải ánh mắt mở to ra vẻ không tin.
"Là thật!" Anh cười như không cười trả lời. "Ít nhất cô ấy đã chịu chấp nhận anh rồi!"
"Cũng phải!" Trọng Hải gật đầu, sau đó vỗ vai anh khích lệ. "Cố lên, anh rể! Em tin tưởng anh!"
Yên lặng một chút, Khải Phong lên tiếng: "Nói cho anh một chút những gì em biết về CMC cùng cái người tên Trần Trung Đức. Hắn ta có quan hệ gì với công ty đó?"
Trọng Hải nhìn anh khẽ nhíu mày: "Anh thật sự muốn biết?"
"Uhm!" Anh gật đầu. "So với SLC, thì CMC như thế nào?"
"Anh không biết về CMC?" Trọng Hải tỏ ra hơi ngạc nhiên một chút. Xong lại lấy lại vẻ bình thường. "Cũng phải, anh làm việc ở Mỹ, lại làm ở phòng kỹ thuật, chắc cũng không tiếp xúc với nghiệp vụ ở Việt Nam, không biết đến CMC cũng không có gì lạ cả!"
Khải Phong cười như không cười nhìn cậu em rể, xong cũng không nói gì, im lặng chờ cậu ta nói tiếp.
"Anh rể à!" Trọng Hải bĩu môi lên tiếng: "CMC mà anh đem đi so sánh với SLC, chỉ có thể nói, anh là đang quá đề cao CMC rồi. Chỉ là một công ty điện tử có quy mô lớn một chút, được cho là đứng đầu giới điện tử trong nước, suy cho cùng vẫn phải nhờ đến những công nghệ của SLC, mà SLC lại là công ty của Mỹ, có bao nhiêu công ty con trên thế giới. Anh thử nói xem, một đằng là công ty chỉ gói gọn ở Việt Nam, một đằng là công ty đa quốc gia, há có thể đem ra so sánh được hay sao? Cái trụ sở của CMC em đã từng xem qua, chỉ lớn hơn SLC ở Việt Nam một chút, sao có thể sánh bằng trụ sở SLC ở Mỹ chứ?"
"Vậy sao?" Vẫn là cái vẻ mặt hơi ngạc nhiên một chút, cười như không cười.
"Chứ sao nữa!" Trọng Hải khẳng định. Xong, lại như nhớ ra một chuyện vui gì đó, hớn hở ra mặt: "Nói đến CMC, hai hôm trước ở trên đưa xuống một quyết định vô cùng sáng suốt, em biết được còn vui hơn là trúng số độc đắc".
"Là quyết định gì?" Anh hỏi.
"Hủy hết mọi hợp đồng với CMC. Ha ha.." Trọng Hải cười lớn. "Anh biết không, phần lớn công nghệ về linh kiện điện tử của CMC đều do SLC chúng ta cung cấp, thử hỏi đùng một cái không còn cung cấp cho họ nữa, CMC sẽ có hậu quả gì, không cần phải nói".
"Thật sự?"
Khải Phong có chút không dám tin. Anh chỉ mới quyết định dừng mọi hợp đồng với bên đó, cũng chưa từng nghĩ nhanh như vậy mà lại có thể dễ dàng hạ gục đối phương. CMC này, làm sao có thể tồn tại được vậy?
"Theo em nghĩ là vậy!" Trọng Hải giọng nói có vẻ ỉu xìu. "Cũng có thể không đơn giản như em nghĩ. CMC chắc không chỉ dựa vào mỗi SLC chúng ta, nhưng em có thể chắc chắn, thời gian tới CMC sẽ không được an lành đâu. Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến em cả tháng cười đến toét miệng".
Ngừng một chút, Trọng Hải lại tiếp tục: "Anh biết không, hôm qua em gặp lại hắn ta, chắc là đến công ty gặp giám đốc đàm phán, hẳn là muốn biết lý do vì sao lại bỗng dưng hủy hợp đồng. Đúng là ông trời cũng muốn giúp, hợp đồng đã soạn thảo đầy đủ, hai bên cũng thống nhất mọi điều khoản, chỉ cần ký tên nữa là xong. Vậy mà.. Ha ha.. Cứ nghĩ đến em lại không nhịn được cười!"
"Hắn ta giữ chức vụ gì ở CMC?"
Anh chỉ quan tâm đến chức vụ của hắn ta ở CMC mà thôi. Vì hợp đồng bị anh hủy bỏ kia, Thomas đã nói rõ ràng với anh. Trùng hợp là hợp đồng trong năm tới chưa được ký kết, nên anh không cần phải chịu bất cứ tổn thất nào, chỉ là mất đi một khách hàng lớn mà thôi. Đối với anh, khách hàng lớn ở Việt Nam cũng chỉ là một khách hàng nhỏ không quan trọng mà thôi. Tổn thất sao? Chỉ là một chuyện không đáng nhắc đến.
"À!" Trọng Hải lại bĩu môi. "Tổng Giám phòng kế hoạch. Tương lai sau này cõ lẽ sẽ thay thế ba hắn làm chủ tịch, nếu như được hội đồng quản trị bỏ phiếu. Mà em nghe nói, hắn ta chỉ mới nắm vị trí này chưa lâu, trước đó hình như hắn ra nước ngoài tu nghiệp. Hứ! Tu nghiệp gì chứ, trốn chạy thì đúng hơn! Mới ngồi lên vị trí này không lâu mà để xảy ra sự việc này, e rằng hắn ta sẽ không yên ổn mà ngồi ở cái ghế đó".
"Vậy sao?" Khải Phong cười như không cười. Xem ra anh biết phải đối phó với hắn như thế nào rồi.
Mặc dù đã cho người điều tra về hắn, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được chút tư liệu nào. Cái người kia không biết đã bắt tay điều tra chưa hay là vẫn còn đang ở L. A tán gái? Anh cho cậu ta một tuần, vậy sẽ đợi thêm vài ngày nữa cũng chưa muộn.
Trò chơi này anh sẽ chơi cho đã, cảm giác mèo vờn chuột, cá nằm trên thớt vẫn là có chút thú vị hơn so với việc một đao giết chết. Cảm giác này thật sự không tệ chút nào. Thật là có chút chờ mong.
"Chắc chắn rồi!" Trọng Hải vẫn là cảm thấy vui vô cùng. "Hắn ta á, tốt nhất là bị đuổi khỏi công ty, thân bại danh liệt. Còn có, CMC mà phá sản hoặc đổi chủ á, đến nằm ngủ em vẫn sẽ cười toác miệng. Dám đối xử với chị em như vậy, đến ông trời cũng còn không nhìn được, phải ra tay trừng trị hắn!"
Sau vài giây suy nghĩ, Khải Phong lên tiếng hỏi: "Em muốn hắn ta có kết cục như thế sao?"
Không một chút suy nghĩ, Trọng Hải trả lời: "Đúng, em còn muốn hắn phải thê thảm hơn nữa cơ. Em mà có khả năng trừng trị hắn, hắn đã sớm không còn ung dung tự tại như bây giờ. Không những hắn mà cả gia đình hắn sẽ phải trắng tay vì dám dùng tiền để mua cuộc đời của chị em. Còn hắn, hắn nhất định phải được một lần nếm trải cái tư vị sống không bằng chết như chị em thì hắn mới hiểu chị ấy đã phải khổ sở vượt qua như thế nào!"
Ánh mắt Trọng Hải trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt thành quyền, nhìn thấy cả gân xanh trên mu bàn tay.
Khải Phong gật đầu, miệng khẽ nhếch lên một cái. Xem ra điều anh làm đã khiến cậu ta vừa lòng. Anh sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt, khi thời cơ chín muồi, anh sẽ cho cậu ta đích thân xử lý, như vậy cậu ta sẽ còn thấy hả dạ hơn. Bốn năm rồi, cũng đã đến lúc hắn phải nhận sự trả giá.