Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc

Chương 20: Ra mắt




Xe dừng lại trước cổng khu trang viên. Khải Phong bước xuống đến trước chuông cửa và đưa tay lên nhấn hai cái.

"Mẹ, là con!" Anh nói vọng vào bộ đàm chuông cửa.

Chiếc cổng màu trắng được mở rộng ra, anh trở lại ngồi vào ghế lái và cho xe chạy vào bên trong.

Ngôi biệt thự sau cánh cổng dần hiện lên. Diễm Linh không khỏi cảm thán. So với ngôi nhà của Thu Ngọc lớn hơn rất nhiều, cảnh sắc xung quanh đẹp không tả xiết, cây lá hoa rực rỡ, còn có một hồ cá nhân tạo ở góc vườn. Không ngờ ở đất Mỹ vẫn có nơi non nước hữu tình như vậy.

Khải Phong nhanh nhẹn mở cửa giúp Diễm Linh. Hai người sóng bước tiến về cửa chính ngôi nhà, không ngờ đã có người đứng ở cửa chờ. Không ai khác là Phương Thy, cùng với một người phụ nữ đang ẵm trên tay một cô bé xinh xắn.

"Cháu chào bác, em chào chị!" Diễm Linh mỉm cười chào.

"Chào cháu!" Phương Thy vui vẻ.

"Mẹ! Con mới tới!" Khải Phong gật đầu với Phương Thy đồng thời đưa mấy túi đồ cho bà. "Diễm Linh gửi gia đình chút quà".

"Không cần khách sáo như vậy. Cháu đến là vui rồi. Lần sau không cần mua này nọ nữa nghe không!"

Phương Thy mỉm cười vỗ nhẹ vào tay Diễm Linh. Cô cũng đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ.

"Diễm Linh, đây là Thục Hân, em gái anh". Khải Phong nói với cô rồi đưa tay lên vuốt má đứa bé gái đang trố đôi mắt nhìn mình, anh mỉm cười: "Đây là Alice, cháu gái của anh".

"Anh hai. Lâu rồi mới được gặp anh đấy! Muốn gặp được anh còn phải đặt lịch hẹn. Như tổng thống ấy!" Thục Hân tặc lưỡi nói.

"Bớt nói linh tinh đi. Thằng John đâu rồi?" Khải Phong cốc nhẹ vào đầu Thục Hân rồi hỏi về đứa cháu trai của mình.

"Đang ở trong với ba nó. Nó nhắc anh mãi, đang đợi anh đấy!"

"Được rồi, vào trong đi. Nội con đang đợi đấy!" Phương Thy thúc giục.

Mang Diễm Linh tiến về sofa phòng khách, Phương Thy nói vọng vào bên trong: "Mẹ, cháu nội mẹ đến rồi đây!"

Bà cụ đang ngồi nói chuyện với Khải Minh, ba của Khải Phong, ngẩng đầu nhìn về phía cửa vào với vẻ mặt vô cùng rạng rỡ: "Ồ, đến rồi à. Nào lại đây với nội!"

"Dạ, con chào nội, chào bác trai ạ!" Diễm Linh ngượng ngập lên tiếng chào.

Phương Thy đẩy đẩy cô về phía bà cụ đang ngồi: "Cháu lại ngồi nói chuyện với bà nội Khải Phong đi. Bà mong cháu lắm!"

Diễm Linh dè dặt tiến lại chỗ bà cụ. Bà mỉm cười vui vẻ như trẻ ra vài tuổi.

Âm thầm quan sát đứa nhỏ này, bà tuy đã lớn tuổi nhưng mắt vẫn còn rất tinh tường, có thể nhìn thấy sự bối rối có phần hoảng loạng của Diễm Linh. Bà cụ đánh giá: Ồ, càng nhìn gần đứa nhỏ này trông càng xinh xắn đáng yêu, cử chỉ nhã nhặn đúng mực có gia giáo, nhưng so với thằng Khải Phong có vẻ như nhỏ hơn nhiều tuổi đấy, trông trẻ thế cơ mà. Nhưng mà, đứa nhỏ này, bà rất vừa lòng.

"Diễm Linh phải không con?" Bà nội Khải Phong vời cô ngồi xuống cạnh lên tiếng hỏi.

"Dạ, con tên Diễm Linh ạ. Nội cứ gọi con là Bé ạ. Ở nhà mọi người đều gọi con như vậy!"

Diễm Linh mỉm cười nói với bà cụ. Bà nội của cô cũng tầm tuổi với bà cụ đây nhưng dường như không khoẻ và minh mẫn như vậy. Nhìn bà cụ, cô đột nhiên cảm thấy nhớ bà nội của mình, đã lâu rồi cô chưa gặp bà. Từ lúc sang Mỹ đến giờ cô vẫn chưa nói chuyện cùng nội, đột nhiên cảm thấy thật có lỗi. Trong lòng tự nhủ, tối nay trở về nhất định phải gọi về cho nội.

"À, Bé. Nội nhớ rồi. Nội nghe mẹ Khải Phong nói nhiều về con, mãi hôm nay thằng Khải Phong mới chịu đưa con đến gặp nội. Cái thằng này, sợ nội ăn thịt con chắc. Xinh xắn đáng yêu thế này cơ mà!" Bà cụ vừa cười vừa nói, dường như vô cùng cao hứng.

"Nội!" Khải Phong cao giọng nói với bà cụ. "Nội làm cô ấy sợ mai mốt cô ấy không dám đến nữa thì nội đừng trách con nha!"

"Cái thằng khỉ gió. Có mà con Bé sợ con thì có!" Bà cụ vỗ nhẹ vào tay Diễm Linh. "Nó mà ức hiếp con, con nói nội biết để nội trừng trị nó!"

Diễm Linh cười ngượng ngập. Bà nội Khải Phong thật vui tính. Không giống như bà nội của cô, vô cùng nghiêm nghị, hiếm lắm mới thấy bà nở một nụ cười tươi như vậy.

Cô cùng bà cụ nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Bà hỏi han về gia đình cô, lại nói những chuyện của Khải Phong từ nhỏ đến lớn vô cùng hăng say. Ba của Khải Phong thi thoảng cũng chen vào vài câu. Đã rất lâu rồi bà cụ chưa vui vẻ đến thế. Diễm Linh rất được lòng bà.

Đang lúc hai bà cháu trò chuyện, Thục Hân, em gái của Khải Phong huých nhẹ vào cánh tay anh cất giọng: "Giấu kĩ như thế hôm nay mới trình diện. Anh hai thật đúng là anh hai!"

"Lắm lời". Khải Phong liếc xéo.

"Nè, không phải chưa đến tuổi vị thành niên nên không dám mang về nhà đó chứ? Anh hai, thì ra gu của anh đây à. Thật biến thái!"

Thục Hân không thể không trêu chọc. Hiếm khi có cơ hội kéo ông anh nhúng bùn, phải ráng nhúng cho sâu.

"Cho em nói lại đấy. Nhìn anh hai em với ông chồng em xem, ai trẻ hơn hả?" Khải Phong vuốt cằm nhìn cô em gái của mình. "Trông em với anh, chưa biết ai là em của ai đâu!"

Thục Hân và chồng của cô là bạn học cấp ba, gia đình hai bên cũng qua lại thân thiết nên sớm tác hợp cho hai người, kết quả hai năm sau khi tốt nghiệp đại học cũng về chung một nhà.

"Người ta đều đã thành gia lập thất lại có đến hai đứa con, nhìn già chút là lẽ đương nhiên không phải sao? Đâu giống ai kia đến giờ mới dẫn người về nhà mà còn là.. trâu già gặm cỏ non nữa chứ!" Thục Hân gằn giọng vì bị nói trúng tim đen, nhưng cũng không quên đâm thọt người khác.

"Có phải hay không? Nhìn xem anh hai của em có chỗ nào giống trâu già hay không hử?" Khải Phong không cho là đúng nói.

"Ông anh của em ơi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa được hay không?" Thục Hân le lưỡi.

"Em nói xem cô ấy bao nhiêu tuổi?" Khải Phong miệng nói với Thục Hân, nhưng mắt thì nhìn Diễm Linh vô cùng dịu dàng.

Thục Hân đứng ở một bên với anh trai nhìn Diễm Linh đang trò chuyện vui vẻ cùng bà nội. Cô âm thầm xem xét từng cử chỉ của cô và tán thưởng trong lòng. Anh hai cũng thật khéo chọn, cô bé này vừa xinh xắn cởi mở, rất biết cách ăn nói nhưng lại không hề có chút nịnh nọt khoa trương, tuổi đời có vẻ hơi nhỏ so với anh trai nhưng lại rất hiểu chuyện, không giống với hạng phụ nữ lẳng lơ chỉ biết bám đàn ông, rất biết giữ chừng mực và có lễ giáo. Duyệt! 9/10 điểm.

"Anh hai, anh đừng làm khó em!"

"Em cứ đoán thử xem!" Khải Phong nhếch khoé miệng.

"Đoán á?" Thục Hân trợn mắt.

"Uhm. Đoán xem cô ấy bao nhiêu tuổi?"

Mắt anh vẫn dán chặt vào Diễm Linh đang mỉm cười vui vẻ. Lần đầu tiên anh thấy cô cười tươi như vậy, chỉ tiếc là không phải dành cho anh. Nhưng dù là cô cười vì lí do gì, chỉ cần cô được vui vẻ là anh đã mãn nguyện.

"18. À không, chắc là 20. Uhm, 20! Anh hai, anh có chắc cô ấy biết anh bao nhiêu tuổi không?"

Thục Hân lưỡng lự với câu trả lời của mình. Cô bé này nhìn trẻ quá nhưng lại rất hiểu chuyện. Cô thật sự không thể chắc chắn được. 18, gọi anh hai bằng chú được luôn đấy. Còn 20, so với anh hai vẫn còn kém tới một con giáp. Anh hai, em thật nể anh. Không khéo cô bé này còn không biết anh ấy bao nhiêu tuổi không chừng. Thục Hân trong bụng thầm nghĩ.

"Ồ, chuyện này.." Khải Phong suy nghĩ. "Anh cũng không biết cô ấy có biết anh bao nhiêu tuổi hay không, nhưng cô ấy bao nhiêu tuổi thì anh chắc chắn biết!"

"Phải hay không?" Thục Hân nhếch miệng cười.

"Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy cũng có suy nghĩ giống em, cho rằng cô ấy còn nhỏ lắm, sợ cô ấy chê anh già. Khi anh biết tuổi thật của cô ấy anh cũng vô cùng bất ngờ!" Khải Phong nói lên suy nghĩ của mình.

"Vậy?" Thục Hân thật sự muốn biết sự thật.

"Chỉ nhỏ hơn em 3 tuổi!" Khải Phong nói rành mạch.

"Anh không đùa chứ?" Thục Hân thật sự không dám tin điều mình vừa nghe.

"Em nói thử xem?" Khải Phong cười như không cười nói.

"Oh my God!" Thục Hân cảm thán lắc đầu. "Thật không thể tin được!"

"Thế nào, còn dám nói trâu già gặm cỏ non hay không? Anh hai em luôn là người may mắn, chỉ là không biết có phúc phần được hưởng hay không thôi!" Khải Phong không buồn không vui nói.

"Vừa có ngoại hình vạn người mê, vừa có gia thế địa vị không ai bằng, cầu mà không được, phụ nữ xếp hàng dài chờ được anh để mắt đến. Vậy mà anh cũng phải chịu bất lực sao? Không phải lừa được người ta về nhà rồi đấy thôi!" Thục Hân bĩu môi.

"Nhưng cô ấy là ngoại lệ!" Khải Phong không biểu cảm nói.

"Ngoại lệ? Tại sao?" Thục Hân tỏ vẻ nghi hoặc.

"Phải. Khuôn mặt này của anh cô ấy không để vào mắt. Còn địa vị của anh.." Khải Phong thở dài. "Nếu như cô ấy biết ba mẹ chúng ta là chủ The Wind, anh là chủ SLC, thì chắc có lẽ cô ấy sẽ không từ mà biệt. Anh cũng hết cách."

Lần này Thục Hân hoàn toàn mù mịt. Cô không thể hiểu được.

"Gia cảnh nhà chúng ta tốt như vậy có ai lại không muốn được gả vào. Anh có nói quá hay không? Sao lại có người không cần?"

"Nên anh mới nói cô ấy là ngoại lệ!"

Khải Phong yên lặng vài giây rồi nói tiếp. "Anh cũng không hiểu tại sao. Mẹ chính là người bảo anh phải giữ kín chuyện này nếu như không muốn gia đình cô ấy bác bỏ việc qua lại của tụi anh. Anh hỏi mẹ nhiều lần nhưng mẹ chỉ nói nghe theo mẹ sắp xếp, chỉ cần biết là ba mẹ cô ấy không muốn gả cô ấy vào nhà hào môn. Cô ấy cũng chưa từng hỏi về gia cảnh nhà mình, cũng chẳng quan tâm anh làm công việc gì."

"Thật như vậy?" Thục Hân như không tin lắm vào lời anh trai mình nói.

"Hôm nay người lừa cô ấy về đây không phải là anh, mà là mẹ!"

"Mẹ? Cô ấy không phải là bạn gái anh sao?" Cô cao giọng hỏi.

"Bạn gái? Nằm mơ anh cũng muốn. Quen cô ấy gần nửa năm rồi mà vẫn dậm chân tại chỗ. Hơn nữa cô ấy đang muốn bỏ mặc anh về Việt Nam kia kìa!" Khải Phong buồn bã nói.

"Anh chưa tỏ tình với người ta sao?"

"Em nghĩ anh hai ngu ngốc đến vậy sao? Không chỉ một lần, cô ấy luôn từ chối anh. Anh không biết phải làm sao nữa. Anh thấy cô ấy hoàn toàn không tin tưởng anh!"

Khải Phong nhìn Diễm Linh đang tươi cười kia mà trong lòng quặn thắt. Diễm Linh à Diễm Linh, anh phải làm sao em mới chịu làm bạn gái của anh đây?

"Anh hai, lần đầu tiên trong đời nếm mùi bất lực, cảm giác thế nào?" Thục Hân cười trên nỗi đau của người khác.

"Con nhỏ này. Thấy anh đau khổ trong lòng hả dạ lắm phải không?" Khải Phong nhướn mi trỉ trích.

"Vui, vui chứ. Đáng đời suốt ngày ăn hiếp em!" Thục Hân ha hả cười. "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Anh hai, anh tiêu rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.