Ba giờ chiều, đoàn xe rước dâu khởi hành từ khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới tiến thẳng về phía ngôi biệt thự phía Nam thành phố.
Ai nấy đi đường đều đổ con mắt nhìn về phía đoàn xe, có người còn mở cả điện thoại đang cầm trên tay quay lại toàn bộ quá trình khi đoàn xe đi ngang.
Chiếc Porsche phiên bản thể thao màu trắng thuộc loại sang trọng đắt tiền dẫn đầu đoàn rước dâu do đích thân chú rể cầm lái. Điều đáng nói là, chú rể không mặc comple mà lại khoác trên mình chiếc áo quốc phục màu trắng được tô vẽ tinh xảo, càng làm nổi bật khí chất bất phàm. Mặc dù đeo chiếc kính mát to bản, nhưng vẫn không thể dấu đi sự anh tuấn vốn có. Sự lạnh lùng cao ngạo này càng khiến cho người đàn ông kia thêm phần tuất dật.
Theo sau chiếc xe dâu là năm chiếc xe mui trần bốn chỗ cũng là màu trắng thuộc hãng Porsche, mà hai chiếc xe đầu tiên lại toàn là người da trắng, mà ai nấy cũng đều anh tuấn hơn người.
Cuối cùng là năm chiếc bảy chỗ cũng đồng dạng màu trắng thuộc hãng Porsche, theo đoàn rước băng băng trên con đường.
Một đoàn xe Porsche xa xỉ cùng lúc xuất hiện thì thử hỏi, có ai lại không tò mò hiếu kỳ đây?
Có lẽ một phần thời điểm lúc này là xế chiều, xe cộ không đông đúc, phần lớn là do người dân trên đường cảm thấy hiếu kỳ, dạt cả hai bên đường nhìn đoàn xe rước dâu, cho nên chưa đầy ba mươi phút, đoàn xe đã có mặt tại nhà cô dâu.
Hàng xóm nơi đây cũng hiếu kỳ không kém. Người lớn trẻ nhỏ khi nhìn thấy đoàn xe sang trọng đều từ trong nhà đổ ra đường để nhìn ngắm. Nhưng có lẽ, hiếu kỳ hơn cả là họ muốn nhìn mặt chú rể là người phương nào, lại có thể chi ra khoản tiền lớn để mướn một đoàn xe đắt tiền như vậy.
Cho đến khi người đàn ông ngồi trên chiếc xe dâu bước xuống, một tay cầm lấy bó hoa, một tay từ từ tháo chiếc kính mát xuống để vào trong hộc xe, sau đó đứng thẳng người nhìn vào bên trong cánh cổng lớn, khóe miệng vẽ lên một đường cong.
Hàng xóm tụ tập hai bên nhà từ già đến trẻ nhìn thấy đều tỏ ra vô cùng choáng ngợp, bởi vì chú rể quá ư tuấn mỹ. Những cô gái tuổi vị thành niên nhốn nháo cả lên, có người còn không nể nang hét lớn tiếng 'đẹp trai quá'.
Đúng vậy, chú rể không ai khác chính là Khải Phong, cùng gia đình và đám bạn của anh đi đến rước dâu. Đám Thomas lần đầu tiên mặc quốc phục Việt cũng thấy khá thú vị. JK còn khoa trương hơn, nói sau này có lấy vợ cũng nhất định học theo William, vô cùng mới mẻ.
Đoàn rước dâu sau khi đã chỉnh tề, một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ là bậc cha chú trong nhà cô dâu bước tới ngoài cổng nghênh đón. Rồi cứ thế theo thủ tục người Việt mà tiến hành nghi lễ, vô cùng thuận lợi.
Cô dâu xuất hiện dĩ nhiên là thời điểm được coi là cao trào nhất, ai nấy đều đổ dồn về hướng cô dâu xuất hiện.
Quả nhiên, khi cô gái mặc áo trắng bước ra, đám Andrew liền khoa trương hô hào, bởi vì, cô dâu quả thật vô cùng xuất sắc, hơn nữa, chiếc áo dài cưới mà cô khoác trên mình cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Tất cả tụ lại khiến ai nấy đều phải trầm trồ cảm thán.
Đúng vậy, chiếc áo mà cô đang mặc là chiếc mới nhất do cô thiết kế, còn chưa xuất hiện trong album cưới của Thu Ngọc, cũng là tâm huyết của cô.
Thực ra chiếc áo này vốn dĩ sẽ có mặt trong album kia, nhưng là, cô nhìn đi nhìn lại vẫn thấy nó còn thiếu chút gì đó không rõ ràng, cho nên đã để lại. Cho đến khi về nước, nhìn lại nó một lần nữa, cô lại nghĩ đến người đàn ông kia, và hoàn thành nó trong sự tâm đắc.
Hiển nhiên, chiếc áo cô đang mặc cùng với chiếc áo của người đàn ông kia là một cặp. Cuối cùng, tác phẩm lấy người đàn ông kia làm ý tưởng lại cũng do chính chủ nhân của nó mặc, không còn điều gì có thể diễn tả chính xác hơn sự tuyệt vời của nó, bởi vì cũng chỉ có chủ nhân của nó mới xứng mặc nó mà thôi.
Khải Phong với con mắt tinh tường, dĩ nhiên chỉ cần nhìn một lần cũng biết là một cặp, bởi vì trước đây anh đã từng được diện, khóe miệng lại không tự chủ nhếch lên, nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt dịu dàng. Không phải chỉ vì chiếc áo, mà vì hôm nay cô quá đẹp, quá diễm lệ, hơn cả là giờ phút này, trước mặt đông đảo mọi người ở đây, cô chính là người phụ nữ của anh, là cô dâu của anh!
Cầm lấy tay cô, bản thân anh lúc này không hiểu sao lại thấy hồi hộp căng thẳng. Anh chưa từng có cảm giác này bao giờ, chính là lo được lo mất, không chân thực chút nào.
Cô nhìn anh khẽ mỉm cười, lại cảm nhận lực đạo đang nắm tay mình khẽ tăng lên, lại có chút run rẩy, nụ cười nơi khóe miệng cô càng sâu hơn, bàn tay trong lòng bàn tay anh cũng đồng dạng siết chặt, trao cho anh ánh mắt an tâm. Trong lòng cô cũng chảy qua một dòng nước ấm, bởi vì sự bồn chồn của người đàn ông kia khiến cô cảm thấy bản thân được nâng niu như thế nào.
Xong mọi thủ tục lễ nghi của lễ Vu Quy cùng chụp hình các kiểu thì cũng đã hơn năm giờ. Đoàn người bắt đầu trở ra tiến về nhà hàng khách sạn tổ chức tiệc cưới.
Hàng xóm chung quanh lúc này lại tiếp tục tụ tập với mục đích duy nhất là chiêm ngưỡng nhan sắc cô dâu, bởi vì trong lòng ai nấy đều nghi vấn một điều: Chú rể xuất sắc như vậy thì cô dâu sẽ là cái dạng gì?
Mặc dù là hàng xóm với nhau, nhưng những người gặp được Diễm Linh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một phần cô rất ít ra ngoài gặp mọi người, bởi vì thời gian trước đây cô dồn hết vào việc học, hầu như không bước ra khỏi cổng trừ lúc đi học. Nhưng phần lớn là vì, bốn năm trở lại đây cô lại càng không tiếp xúc với ai, những lúc ra khỏi nhà cũng ngồi trong ô tô. Cho nên càng ít người thấy được cô đã thay đổi như thế nào, người lớn đã không biết, đám trẻ vị thành niên lại càng không hay.
Mọi người nơi đây chỉ biết hai vợ chồng Trọng Huy có cặp song sinh nữ, cho nên đều đoán rằng hai người cũng sẽ không khác bao nhiêu. Nhưng là hiện tại, nhìn cô dâu bước ra khỏi cổng nhà, ai nấy đều mở lớn con mắt hết cỡ, không dám tin cô dâu với cái người chị gái kia lại là song sinh. Quá khác biệt, thật sự quá khác biệt. Cô dâu không những đẹp hơn mà còn trẻ hơn những vài tuổi. Hai người đứng cạnh nhau, có quỷ mới tin họ là song sinh a!
Trai tài gái sắc, nam thanh nữ tú! Chỉ có thể dùng hai từ 'xứng đôi' để hình dung mà thôi. Ai nấy chỉ có thể đưa ánh mắt ngưỡng mộ cùng ghen tị nhìn cặp đôi đang bước vào trong xe.
Mà nhìn xem hai tiểu tiên đồng ngọc nữ cầm váy cô dâu mới đáng yêu làm sao! Ai nấy đều chỉ ước sao mình có được đứa con, đứa cháu cũng đáng yêu xinh xắn như vậy mà thôi. Đúng là quá ghen tị mà!
Vợ chồng Trọng Huy nhìn đứa con gái bảo bối hạnh phúc vui vẻ như vậy, miệng không tự chủ cứ cười mãi, lại trông như trẻ ra vài tuổi. Bởi vì hàng xóm đang nhìn nhà họ với ánh mắt ngưỡng mộ trông thấy. Lại nhìn đến đoàn xe rước dâu xa xỉ kia, ông bà lại càng nở mặt nở mày, con rể thế kia, ai lại không hài lòng cơ chứ!
Trong khi đợi mọi người sắp xếp chỗ ngồi, Diễm Linh mỉm cười nói với người bên cạnh: "Anh tìm ở đâu một đoàn xe xa xỉ như vậy chứ?"
Người đàn ông kia một tay sắp xếp, đòi hỏi Thomas phải chuẩn bị tốt xe cộ rước dâu, nhưng khổ nỗi, đây là Việt Nam, chỉ cho anh ta hai ngày tìm kiếm, có được những chiếc xe này cũng không phải dễ dàng rồi.
Lại nói lúc anh nhìn thấy những chiếc xe này lại tỏ ra không hài lòng, Thomas chỉ có thể chắp tay lạy anh, giải thích đủ kiểu anh mới miễn cưỡng chấp nhận mà bỏ qua. Lại cho Thomas một lời cảnh cáo, lễ kết hôn của anh không được phép xảy ra tình trạng này. Đúng là làm khó người khác mà!
Khải Phong nhoẻn miệng cười: "Là Thomas sắp xếp, anh vẫn chưa hài lòng lắm!"
"Chưa hài lòng?" Cô tỏ ra sửng sốt.
Người đàn ông kia liền gật đầu: "Đúng vậy! Với anh thì chưa đủ tiêu chuẩn, khiến bà xã của anh thiệt thòi rồi!"
Diễm Linh ánh mắt chợt mở to, sau lại khẽ lắc đầu: "Khải Phong, nơi này là Việt Nam, chiếc xe này đã gọi là xa xỉ rồi, lại nguyên một dàn xe cùng một hãng phía sau kia, cũng không phải là rẻ. Anh nhìn mọi người mà xem, ai cũng đang nhìn kìa. Lúc nãy trên đường tới đây, em bảo đảm người đi đường không ít người nhìn đâu. Anh thật là, quá lãng phí rồi!"
Gõ vào trán cô một cái, anh cất giọng cưng chiều: "Ngốc ạ! Lãng phí cái gì. Chỉ cần cưới được em, anh không ngại mất cả gia tài. Chỉ cần lúc đó anh nghèo rồi, em đừng bỏ anh đi là được!"
"Khải Phong!"
Cô không biết lúc này nên cười hay nên khóc nữa. Những lời nói này có bao nhiêu yêu thương trong đó chứ, lại khiến cô cảm động muốn khóc đây.
"Mới như vậy mà đã cảm động rồi! Ngốc quá! Lát nữa làm sao xem tiếp được đây? Haizzz.. Chắc anh phải xem xét lại một chút".
Khải Phong vừa nói vừa cười, lại khiến cho cô vui buồn lẫn lộn. Anh nói câu này là ý gì đây?
Nhéo mũi cô một cái, anh cất giọng nhả nhớt: "Nhìn xem, ông xã của em suất như vậy, bà xã của anh cũng không được mè nheo có biết không?"
Cô gật đầu mỉm cười. Có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, được một người đàn ông yêu thương che chở, cho cô hạnh phúc cùng những điều tốt đẹp nhất. Vì người đàn ông này, cô cũng sẽ bằng lòng đánh cược cùng đánh đổi cả cuộc đời mình, bởi vì, anh bây giờ, đã là tất cả của cô!