Cười một hồi, Khải Phong sực nhớ ra một chuyện, cất giọng hỏi: "Vậy, điều kiện mà con nói là gì?"
"Điều kiện?"
Lâm Dương sửng sốt, vậy mà cậu cũng quên béng vụ này.
Nhưng mà, bây giờ còn bàn điều kiện gì được nữa đây.
Chú ấy đã nói như vậy rồi.
Miệng kéo căng ra, Lâm Dương cất giọng: "Chú đã hoàn toàn thuyết phục được con, cho nên, sẽ không cần điều kiện gì nữa!"
"Vậy à?" Khoé miệng anh giựt giựt một cái.
Đây là chuyện gì xảy ra? Đứa nhỏ xoay anh một hồi bàn điều kiện, cuối cùng nói không có.
Ai đến giải thích cho anh biết hay không?
"Đúng rồi!" Cậu nhóc gật đầu.
"Cho nên, bây giờ con sẽ giúp chú cưới cô út về làm vợ.
Thế nào?"
Khải Phong nheo mắt.
Giúp à? Anh rất mong chờ cậu nhóc sẽ ra tay thế nào đây? Cô út mà thằng nhỏ cũng dám tính toán, nếu như có một ngày nào đó anh đắc tội với nó, không chừng anh cũng sẽ bị nó tính kế luôn không chừng.
Quỷ nhỏ!
"Con giúp thế nào đây?" Anh muốn nghe xem lời tiếp theo sẽ là gì đây?
"Đi du lịch!"
"Đi du lịch?" Khải Phong ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy!" Cậu nhóc gật đầu, kèm theo là nụ cười gian xảo.
"Nhưng mà phải dẫn theo con nha.
Không có con là không được à!"
"Oh!" Anh nhoẻn miệng.
Thì ra đây mới là ý đồ thực sự của cu cậu.
"Vậy cả nhà mình cùng đi.
Như thế nào?"
"Thật?" Lâm Dương mở to con mắt, giống như không tin vào lỗ tai của mình vậy.
"Uhm!" Anh gật đầu.
"Vậy muốn đi nơi nào?"
"Con muốn đi biển!"
Đứa nhỏ không chần chừ nói lên quan điểm của mình.
Chính là đã rất lâu rất lâu rồi, ba mẹ chưa cho cậu đi chơi.
Ở thành phố này có chỗ nào có thể chơi được chứ, toàn là khu vui chơi cho trẻ con, mà cậu đã lớn rồi, không thể đi những nơi đó, sẽ xấu hổ chết mất.
Mà ba mẹ lại cứ suốt ngày bận bịu, chẳng có thời gian cho cậu đi đâu xa cả.
"Được!" Anh gật đầu đồng ý.
"Nhưng mà con phải thuyết phục cô út nha.
Cô út con không đi thì cho dù chú muốn, cũng không có khả năng nha!"
"Không thành vấn đề!" Lâm Dương đứng bật dậy lớn tiếng nói.
"Cô út chú để con! Chú hứa là phải giữ lời đó!"
"Được!" Anh mỉm cười.
Diễm Linh mà chịu đi, anh cầu còn không được.
"Móc ngoéo!" Lâm Dương hớn hở nói đồng thời đưa ngón út lên trước mặt Khải Phong cười toe toét.
"Thành giao!" Anh cũng bất đắc dĩ đưa ngón út lên móc ngoéo với cậu nhóc.
Trong lòng mỉm cười, trẻ con cuối cùng vẫn cứ là trẻ con, dù có thông minh đến mấy thì cũng sẽ có những lúc trưng ra bộ mặt trẻ con, cũng vẫn sẽ có những nhu cầu, lời nói cùng hành động phù hợp với lứa tuổi.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Dương tiếp tục mải miết với món đồ chơi mới của mình, cho đến khi ánh nắng đã lên đến đỉnh đầu, khiến cậu chói mắt không thể nhìn lên trời dõi theo chiếc máy bay, mới xị cái mặt ra thu dọn chiến trường, trở lại trên lầu.
Thấy bóng cậu nhóc vừa khuất, Khải Phong ngay lập tức lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa thông, anh cất giọng: "Bên Việt Nam có phải có một khách hàng tên CMC?"
" "
" Đem mọi tư liệu về đối phương chuyển cho tôi.
Còn có, mọi hợp đồng với bên đó tạm ngưng toàn bộ, tôi sẽ chịu trách nhiệm! "
" "
" Được.
Sáng mai mười giờ họp trực tuyến.
Nếu quá mười một giờ chưa thấy tôi thì tạm hủy, tôi sẽ gọi lại sau ".
" "
" Được ".
Cuộc điện thoại kết thúc, anh chần chừ vài giây rồi lại gọi đi một cuộc nữa.
Lần này có vẻ như đối phương đang bận việc nên mãi vẫn chưa bắt máy.
Đến khi anh không còn kiên nhẫn nghe tiếng chuông đổ, điện thoại mới được kết nối.
Đầu bên kia dường như có vẻ đang không được vui, nói ra câu gì đó khiến mi tâm anh nhíu chặt.
Ngay khi đối phương còn đang huyên thuyên, anh quát một tiếng khiến đối phương im bặt:" Câm miệng! "
" "
" Tôi không cần biết cậu đang ở đâu hay làm gì, ngay lập tức bò dậy đi điều tra giúp tôi một người ".
" "
" Trần Trung Đức, quốc tịch Việt Nam, làm việc tại CMC, Việt Nam ".
" "
" Tôi muốn biết mọi thông tin liên quan đến anh ta.
Tôi cho cậu thời gian một tuần ".
" "
" Ba ngày! "
" "
" Gửi email cho tôi.
Vậy đi! "
Cất điện thoại vào túi, anh thở dài một hơi.
Bước đầu cứ như vậy, để xem CMC là thuộc loại công ty nào sẽ tiến hành bước tiếp theo.
Còn cái người tên Trần Trung Đức kia..
Hai tay anh chợt nắm lại thành quyền, ánh mắt lạnh tanh không một gợn sóng.
Trong miệng khẽ lẩm bẩm: Tốt nhất anh không nên làm việc gì quá đáng, nếu không, kết quả của anh sẽ không tốt đẹp đâu!
Trở lại phòng ăn, nhìn thấy Diễm Linh đang tất bật trong căn bếp, anh khẽ nhoẻn miệng cười.
Tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cô trong dáng vẻ này, nhưng là anh vẫn thấy mới mẻ, nhìn mãi không chán.
Ở phương diện này, phải công nhận là anh có khuynh hướng yêu thích nét đẹp người phụ nữ của gia đình.
Cũng chính vì vậy mà trước đây, anh đã gặp qua biết bao dạng phụ nữ, nhưng là không có được một người khiến anh động tâm, bởi vì nơi những người đó chỉ có dáng vẻ của mấy vị tiểu thư sống dưới cánh tay cha mẹ, chỉ biết chưng diện cho bản thân, nào phấn son, nào hàng hiệu..
Anh hoàn toàn không có chút hảo cảm.
Nhiều lúc tự mình tưởng tượng cuộc sống sau hôn nhân với những dạng người như vậy, anh có lẽ sẽ chết vì buồn nôn.
Phụ nữ đông phương vẫn là chân chất giản dị nhất, trong cảm nhận của anh là thế.
Mặc dù ở thời đại này đa phần lối sống đã thay đổi, nhưng là ở những gia đình vẫn duy trì nét đẹp của dân tộc, thì vẫn có thể tìm được những người phụ nữ phù hợp với lý tưởng của anh.
Chẳng hạn như, người phụ nữ đang ở trước mặt anh vậy.
Trong biển người bao la mà anh vẫn có thể gặp được một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, bất kể ở phương diện nào cô cũng đều đạt điểm tuyệt đối.
Thử hỏi, đi đâu tìm được người thứ hai có đức hạnh như người phụ nữ này chứ?
Khoé miệng ngày một kéo căng ra, anh cảm thấy ông trời vẫn còn rất thiên vị anh, tặng cho anh món quà mà không gì trên đời có thể đổi trác.
Nếu như cô trở thành vợ của anh, ngày cả lúc ngủ, anh vẫn sẽ cười toác miệng vì vui sướng.
" Chú! "
Lâm Dương chạy về phòng cất đồ chơi, lúc trở ra thì thấy Khải Phong cứ đứng ở ngưỡng cửa nhìn chăm chú cô út của mình.
Cậu từ tốn đi đến cạnh anh lên tiếng gọi, mãi không thấy anh trả lời nên đành kéo kéo tay anh hét thật to.
Khải Phong mải ngắm nhìn mỹ nhân trước mắt, nào có để ý đến xung quanh.
Lâm Dương kéo lấy tay gọi hồn trở về, anh mới bừng tỉnh nhìn xuống dưới, mỉm cười ưu nhã:" Gọi chú sao? "
" Tưởng chú chết đứng như Từ Hải rồi chứ? "Lâm Dương bĩu môi.
" Tiểu quỷ! "Anh gõ nhẹ vào trán cu cậu.
" Hứ! "Cậu nhóc xoa xoa cái trán chẳng có tí tẹo nào gọi là đau, rồi cất giọng:" Giờ con với chú hợp tác một chút! "
" Hợp tác? "Khải Phong thoáng ngạc nhiên.
Đứa nhỏ này, lại muốn giở trò gì đây?
" Chính xác! "Lâm Dương gật đầu chắc nịch." Về việc đi du lịch đó! "
" Oh! "Anh ngộ ra.
Thì ra là vấn đề này." Được.
Hợp tác thế nào? "
" Vô cùng đơn giản ".
Cậu nhóc ngoắc ngoắc ngón tay, ý muốn anh ghé tai lại, nói nhỏ một chút.
Khải Phong không chần chừ, khẽ nhếch khoé miệng một cái, ngồi xổm xuống để chiều cao ngang bằng với đứa nhỏ, đồng thời ghé tai lại gần khuôn mặt phấn nộn của nhóc.
Hai chú cháu to nhỏ một hồi.
Đứa nhỏ thì cứ huyên thuyên, người lớn thì sắc mặt biến hóa khôn lường, lúc xanh lúc trắng.
Anh một câu, tôi một câu, thảo luận vô cùng hăng say.
Người phụ nữ nãy giờ bận bịu trong bếp nghe được tiếng xì xầm ở đằng sau, cũng ngoảnh đầu lại xem xét.
Kết quả thấy hai người đàn ông một lớn, một nhỏ đang chụm lại ở một góc.
Tính hiếu kỳ nổi lên, cô đành gác lại chuyện đang làm từng bước tiến về nơi hai thân ảnh kia.
Cho đến khi đã đứng sau lưng, hai chú cháu vẫn là không hay biết.
Cô ngồi xổm xuống, cũng không muốn nghe trộm gì, mỉm cười một cái, quang minh chính đại mở miệng hỏi han:" Hai chú cháu là đang thảo luận chuyện gì à? "
Hai nhân vật kia bỗng dưng im bặt, hóa đá tại chỗ, từ từ xoay đầu về phía sau.
Khải Phong chỉ hơi sửng sốt một chút, mỉm cười ngây ngốc nhìn cô.
Còn Lâm Dương lại tỏ vẻ vô cùng khoa trương, đưa tay lên vuốt vuốt ngực, giọng nói mang vài tia bất mãn cất lên:" Cô út a! Cô hù chết con a! Muốn rớt tim luôn a! "
" Con biết sợ à? "Cô nhéo cái má có phần mũm mĩm của cậu nhóc, cất giọng cưng chiều." Thảo luận chuyện gì mà hăng say như vậy? Nói cho cô nghe xem! "
" À! "
Nhóc Lâm Dương miệng cười gian xảo.
Bị bắt quả tang vẫn cho là tốt, không đắn đo đổ hết trách nhiệm lên đầu người đàn ông kia.
" Là, chú Khải Phong muốn đi du lịch, hỏi con xem nên đi nơi nào!".