Hôm sau, đám JK đồng loạt có mặt từ sớm chỉ để được thưởng thức ly cafe do Diễm Linh pha chế, bởi vì tối hôm qua nghe Trọng Hải khen không ngớt lời, mà JK lại là người háu ăn háu uống, cậu ta dĩ nhiên không bỏ qua mỹ vị nhân gian.
Tách cafe nóng hổi được đặt trước mặt mọi người.
Hương thơm thuần khiết của cafe lan tỏa khiến ai nấy đều cảm thấy thư thái.
JK cầm lấy muỗng khuấy đều tách cafe, sau đó đưa lên miệng nếm thử, ánh mắt bất chợt mở to, lại nếm thêm một ngụm, chép chép miệng rồi đặt tách cafe xuống, giơ ngón cái tán thưởng về phía cô gái phương đông đang đứng bên cạnh người bạn thân chí cốt của mình.
Những người còn lại hướng ánh mắt về phía JK muốn nghe cậu ta sẽ đưa ra nhận xét như thế nào, thế nhưng JK lại cười đầy ý vị lên tiếng: "Mọi người nếm thử không phải sẽ biết hay sao?"
JK dứt lời, ai nấy đều gật đầu, sau đó liền đưa lên miệng.
"Kopi Luwak sao? Nhưng lại có vẻ không giống lắm!" Andrew đưa ra nhận xét đầu tiên.
"Là Kopi Luwak, nhưng có lẽ cách pha chế khác.
Có chút sữa nhưng không ngấy, độ béo vừa phải.
So với The Wind Coffee, hơn một bậc đấy!" Thomas gật đầu tán thưởng.
"Tôi đồng quan điểm với Thomas".
JK lên tiếng, sau đó quay sang hỏi người bên cạnh.
"Mark, anh thấy thế nào? Ở đây anh là người rành về cafe nhất, anh nói một chút cảm nhận của mình xem!"
Mark lúc này vẫn cầm tách cafe trên tay, có vẻ như đang suy nghĩ sâu xa.
Kopi Luwak? Ban đầu anh cũng nghĩ như vậy, bởi vì hương vị này anh đặc biệt yêu thích, cũng chỉ uống duy nhất một loại này, nên có thể nói khá thân thuộc, lại đa phần anh chỉ đi đến The Wind để uống, cũng vì mùi vị nơi đây tương đối khiến anh hài lòng.
Nếm đến ngụm thứ hai, anh lại cho rằng tách cafe ở The Wind so với thứ anh vừa được nếm lại thua xa, nhưng bản thân anh lại không biết phải diễn tả như thế nào cho người khác hiểu, chỉ có thể tóm lại hai chữ xuất sắc!
Cho đến ngụm thứ ba, hương vị thuần khiết này lại trở nên rõ ràng, chính là mùi vị cafe nguyên chất không lẫn tạp chất, chứ không phải là vị chồn của Kopi Luwak như đã nghĩ.
Chỉ có thể nói, người pha chế ra tách cafe này có tay nghề vô cùng đỉnh.
Một người không rành về cafe sẽ không thể nào phân biệt rõ ràng.
Mark đặt tách cafe xuống bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, lại bắt gặp bao nhiêu cặp mắt đang nhìn thẳng mình dò xét, anh có hơi bối rối một chút, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn về người phụ nữ phương đông đứng cách đó không xa, xẹt qua một tia dịu dàng cùng tán thưởng, cười như không cười lên tiếng: "Đúng là mùi vị của Kopi Luwak, nhưng lại không phải.
Chính xác là, 95% là cafe nguyên chất, 5% còn lại bao gồm sữa và một số nguyên liệu khác để tạo nên hương vị giống Kopi Luwak tới 99%.
Nếu đem ra so sánh, mùi vị này đích thị hơn một bậc so với Kopi Luwak ở The Wind".
JK giơ ngón cái tán thưởng: "Quả không hổ là người rành về cafe!"
Nhìn về hướng chủ nhân, JK mỉm cười hỏi: "Chị dâu, Mark nói vậy có đúng hay không?"
Diễm Linh khi nghe những lời nhận xét của Mark thì cũng có chút kinh ngạc, chính là vì anh ta nói quá chính xác.
Nhưng khi cô nhìn anh ta, lại thấy có chút gì đó không đúng, bởi vì ánh mắt mà anh ta nhìn cô so với những người còn lại không đồng dạng, vô cùng thâm trầm.
Cô bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, lại có chút sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt đó.
Cái cảm giác này, cô thật sự không biết phải diễn tả như thế nào, thật sự chỉ muốn trốn tránh.
Đến lúc này, khi anh ta nói dứt lời, lại nhìn cô như muốn xoáy vào, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô, càng khiến cô có chút run rẩy cùng sợ sệt.
Mi tâm cô khẽ nhăn lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, muốn biết anh ta đang suy nghĩ hay tính toán điều gì.
Cho đến khi hai ánh mắt chạm nhau, cô dường như lại nhìn thấy một tia dịu dàng cùng thâm tình, chứ không còn là ánh mắt dò xét như ban đầu.
Tâm tình cô lúc này trở nên vô cùng phức tạp, mi tâm lại nhíu chặt thêm một chút, lại vô tình nhìn thấy nụ cười mỉm nơi khóe miệng của người kia, tuy không rõ ràng nhưng cô chắc chắn là mình không nhìn lầm.
Cô tự hỏi, anh ta nhìn cô như vậy là có ý gì chứ? Cô và anh ta vốn không hề quen biết, cũng chưa từng nói chuyện qua một lần.
Đây là lần đầu tiên đối diện, lại nói chuyện cũng không được xem là trực tiếp.
Vậy thì ánh mắt kia nhìn cô như vậy là có ý gì?
Nghĩ mãi cũng không thể tìm ra được lý do, vậy nên cô nhất quyết bỏ qua, không tiếp tục truy xét nữa, đúng hơn là không nên nghĩ sâu xa về vấn đề này, bởi vì hoàn cảnh hiện tại, cô không nên để tâm đến những người khác làm gì, họ như thế nào cũng không thể quan trọng bằng người đàn ông bên cạnh cô không phải sao? Cho nên, quên đi thì hơn.
Quay sang nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn còn nắm tay cô chưa buông, trao cho anh ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười ấm áp, sau đó hướng về những người kia nở nụ cười thân thiện.
Cuối cùng, cô nhìn về phía người đàn ông ở phía xa kia, lên tiếng: "Là chồn Moka nguyên chất có xuất xứ từ Lâm Đồng - Việt Nam, pha thêm một chút bột bắp tạo mùi thơm và độ sánh, cùng với một chút sữa đặc có đường, ngoài ra không thêm bất cứ phụ liệu nào khác".
"Chồn Moka?" JK ngạc nhiên hỏi.
"Suy cho cùng vẫn là chồn không phải sao?" Andrew thêm lời.
"Đúng vậy!" Diễm Linh mỉm cười gật đầu.
"Nhưng chồn Moka không thể sánh bằng Kopi Luwak được, giá cả cũng chênh lệch rất lớn".
Mark lại nhìn cô cười đầy ý vị: "Giá cả không nói lên điều gì, quan trọng là chất lượng.
Không phải chỉ nhìn bên ngoài mà đánh giá.
Hạt cafe bóng bẩy đẹp mắt chưa chắc đã là ngon nhất, có những hạt nhìn thì vô cùng khó coi nhưng chất lượng không gì sánh bằng.
Suy cho cùng, một ly cafe được xem là hảo hạng hay không là do người làm ra nó và người thưởng thức nó mà thôi!"
Mark vừa dứt lời, JK một lần nữa lại giơ ngón cái tán thưởng: "Đúng là chuyên gia, khâm phục!"
Diễm Linh khi nghe những lời này lại bất giác cứng đờ.
Lời nói đầy hàm ý, cộng thêm ánh mắt và nụ cười kia, cô bỗng có cảm giác dường như anh ta đang nói cho một mình cô nghe, lại muốn ám chỉ điều gì đó không rõ ràng.
Cô theo bản năng trốn tránh ánh mắt kia, xoay mặt đi chỗ khác không dám đối diện.
Ngay lúc cô bối rối không biết phải nói gì tiếp theo, Elena tựa như cứu tinh đi đến bên cô, mỉm cười cất giọng: "Lily, chị muốn học pha cafe, em dạy cho chị nha!"
"Tất nhiên là được!" Cô gật đầu.
"Bây giờ em muốn làm cơm, chị có muốn học luôn hay không?"
"Này!"
Elena miệng co quắp, cô chính là sợ nhất điều này.
Mặc dù trước đây có khoảng thời gian cô phải vào bếp, nhưng cũng chỉ làm qua loa vài món theo phương Tây mà thôi, cũng không gọi là khó.
Nhưng là bây giờ nấu những món hoa mỹ như thế kia, cô thực sự là chưa đánh đã bại, cô không muốn đốt bếp đâu a!
Diễm Linh nở nụ cười hòa nhã: "Đơn giản lắm, chị nhìn một lần sẽ biết làm thôi.
Nào, theo em!"
Nói dứt lời, cô liền dẫn theo Elena vào trong nhà, cũng không quên nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh, trao cho anh ánh mắt dịu dàng.
Hai người phụ nữ đi rồi, Thomas nhìn sang người anh em đang ngồi đối diện khẽ nhíu mày.
Nếu như trước đó anh cho rằng mình đang lo xa, thì lúc này, sau khi cậu ta nói những lời kia cùng với ánh mắt nhìn người phụ nữ vừa khuất dạng đầy nhu tình, anh không thể không nghĩ đến khả năng đó.
Là người từng trải, anh biết ánh mắt kia là thuộc cái dạng gì.
Nếu chỉ là hiếu kỳ, không thể nào lại có sự dịu dàng ôn nhu trong đó.
Chỉ có thể là khả năng kia mà thôi.
Không được! Thomas tự nói với chính bản thân mình, anh sẽ không để chuyện kia xảy ra.
Lily đã là người phụ nữ của William, đó là điều ai cũng biết, mà cũng không ai có thể chen chân vào giữa hai người họ.
Mà William là người thế nào, anh là người rõ ràng hơn cả, cậu ta sẽ không chấp nhận, thậm chí sẽ không bỏ qua cho kẻ dám mơ tưởng đến đồ của mình, chứ đừng nói đến phụ nữ.
Cứ nhìn cái cách mà cậu ta đối với người phụ nữ của mình thì biết.
Thomas thầm than trong lòng: Mark, hy vọng cậu biết giữ chừng mực, không cần làm cho quan hệ anh em bao nhiêu năm bị rạn nứt.
Mà có lẽ, một lúc nào đó, anh sẽ phải nhắc nhở cậu ta vì điều này, nếu không cũng không biết, quả bom nổ chậm sẽ bị kích nổ vào lúc nào.
Khải Phong kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Thomas.
Đúng lúc này anh em Trọng Hải cũng tới.
Cả đám lại bắt đầu tụm lại nhiều chuyện nói không ngưng nghỉ.
Ai nói chỉ có phụ nữ mới nhiều chuyện chứ? Đàn ông khi chụm lại cũng chẳng khác là bao.
Một khi đã nói trúng đề tài hợp nhau, mỗi người một câu lại đưa chuyện đi xa vạn dặm, từ đề tài này sang đề tài khác mãi không thấy chán.
Người lớn từ trong nhà đi ra nhìn đám thanh niên, ai nấy đều nở nụ cười trên môi, bởi vì đã rất lâu rồi họ chưa từng thấy náo nhiệt như vậy.
Mà có lẽ, người vui nhất chính là bà nội Diễm Linh, bởi vì nơi này mấy năm nay đã quá yên ắng rồi, hơn hết là, đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất đã thành gia lập thất, lại có thể làm tròn lời hứa năm xưa.
Song hỷ lâm môn! Bà sống đến ngần này tuổi cũng chỉ mong đến ngày hôm nay.
Bà mỉm cười nhìn lên trời, thầm nói với người chồng quá cố: "Ông thấy rồi có phải không? Có thể yên lòng được rồi.
Nếu như ông có linh thiêng, cho tôi có thể nhìn thấy con của hai đứa, tôi cũng không còn gì để hối tiếc!".