Một chi tiết có thể chỉ ngẫu nhiên, hai chi tiết có thể chỉ trùng hợp, nhưng còn ba bốn chi tiết... Khó để xem là trùng hợp được nữa.
Chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, Lăng Tiểu Ngư thực sự là quỷ diện nhân. Thứ hai, quỷ diện nhân đã giả dạng Lăng Tiểu Ngư, hành động như mình là Lăng Tiểu Ngư...
Nhưng, xét ở khả năng thứ hai, chẳng phải nó rất vô lý ư?
Tại sao lại không phải ai khác mà là Lăng Tiểu Ngư - một tên phản đồ đã thất tung suốt hơn mười năm qua?
Giả dạng một tên phản đồ để làm chi? Vu oan giá hoạ cho hắn ư?
Ân Diệt - Ân Hồng của Tam Tiên Đảo, Trương Dĩnh - Tần Ngọc của Cửu Hoa Cung, Phổ Minh thần tăng của Lam Yên Tự, hết thảy đều cảm thấy điều ấy quá đỗi vô lý. Mà đâu chỉ họ, ngay đến chính Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử - các vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn - còn tự thấy vô lý nữa là. Hiện giờ, vẫn chưa tin Lăng Tiểu Ngư chính là quỷ diện nhân cũng chỉ có duy nhất một người: Lăng Thanh Trúc.
Nàng nghe đấy, hiểu những tình tiết xâu chuỗi kia là rất thuyết phục đấy, thế nhưng... Trực giác mách bảo nàng rằng có uẩn khúc, ở trong chuyện này vẫn còn những mơ hồ chưa rõ...
Hít nhẹ một hơi, quét mắt một vòng, Lăng Thanh Trúc chuyển mình đứng lên. Từ trong miệng nàng, câu chữ chậm rãi thốt ra:
"Nếu như tất cả đều nhận định Lăng Tiểu Ngư chính là quỷ diện nhân, Lăng Thanh Trúc ta cũng không còn gì để nói...".
Bấy nhiêu rồi thôi, Lăng Thanh Trúc nhanh chóng xoay người, hướng cửa lớn rời đi.
Thấy vậy, Cơ Thành Tử mới nhíu mày, đề cao giọng hỏi: "Thanh Trúc, muội tính làm gì?".
Lăng Thanh Trúc tạm ngưng bước chân, trong tư thế quay lưng, đáp: "Muội sẽ chứng minh Lăng Tiểu Ngư vô tội".
...
"Haizz...".
Thu hồi ánh mắt, trên ghế chủ tọa, Cơ Thành Tử thở ra một hơi phiền muộn.
"Các vị đạo hữu, sư muội ta có chút thất lễ, mong hãy bỏ quá".
"Cơ chưởng môn đã quá lời".
Ân Diệt ra vẻ mình không hề để bụng, kế đấy mới bày tỏ: "Chỉ có điều là... So với ấn tượng trong quá khứ của ta, Lăng phong chủ hôm nay dường như hơi khác. Theo như ta biết thì với tích cách của nàng, sẽ chẳng thể nào... giống như vầy được".
Nhận xét của Ân Diệt là hoàn toàn có cơ sở. Bởi lẽ, trong số những ngoại nhân ở đây, Ân Diệt hắn là người hiểu Lăng Thanh Trúc nhất. Dẫu sao thì thuở trước hắn cũng từng bỏ ra không ít công sức để theo đuổi nàng a.
Ngẫm lại, Lăng Thanh Trúc nàng quả thật là một con người bí ẩn. Ngoài mặt phóng khoáng tùy tiện, tuy nhiên nội tâm thì sâu sắc vô cùng. Bàn về cơ trí, Ân Diệt hắn tự thấy còn kém thua. Chí ít thuở đó là vậy, bằng bây giờ...
Mười năm trước Lăng Thanh Trúc nàng vì một tên đệ tử mà đứng ra khẩn cầu Xá Hình, cam chịu bị tiên kiếm trảm hồn; mười năm sau nàng lại cũng vì hắn một mực khăng khăng phủ định, ý tứ rành rành bảo vệ... Mối quan hệ sư đồ này có phải quá sâu đậm rồi không?
Ân Diệt hắn cũng có một đứa đệ tử, trước nay đối với nó cũng nhất mực tin yêu, nhưng nếu đem so với Lăng Thanh Trúc, hắn tự nhận không bằng. Cách nhau xa lắm.
...
Ân Diệt là ngoại nhân còn thấy sự quan tâm Lăng Thanh Trúc dành cho Lăng Tiểu Ngư là trên mức bình thường thì huống chi những người thân thuộc tại Thiên Kiếm.
Thực ra thì từ lâu, đệ tử trong môn đã có lời đồn; còn các vị phong chủ, bọn họ lại càng thêm quan ngại. Năm đó, chính bọn họ cũng từng có ý định đem Lăng Tiểu Ngư cách ly khỏi Lăng Thanh Trúc kia mà...
"Hơn mười năm thời gian xem ra cũng chả để làm gì".
Lý Ngọc Thường âm thầm thở dài. Nhìn thấy bộ dạng của Lăng Thanh Trúc hôm nay, trong lòng nàng thật rất thất vọng.
Không muốn kéo thêm ở vấn đề này nữa, nàng hắng nhẹ, rồi hướng mọi người nói: "Các vị đạo hữu, cứ tạm cho Lăng Tiểu Ngư chính là quỷ diện nhân, vậy, theo các vị thì chúng ta nên làm gì?".
"Đương nhiên là truy bắt." Nhị cung chủ Cửu Hoa Cung Tần Ngọc phát biểu.
Tiếp đấy là Phổ Minh thần tăng của Lam Yên Tự: "Người bị hắn hại đã đủ nhiều, hoạ này không thể không trừ".
"Nếu có thể bắt thì tất nhiên phải bắt, có thể diệt tất nhiên phải diệt. Chỉ là...".
Ân Diệt nói ra điều mình lo ngại: "Các vị đạo hữu cũng biết đấy, tu vi của hắn rất đỗi cao thâm, lại còn tinh thông đạo thuật Phật - Đạo - Ma ba nhà. Chưa nói đến hành tung bất định, chẳng dễ truy tìm, cho dù có tìm ra, chúng ta giữ chân được hắn hay không còn khó nói. Mọi người nên nhớ, hắn có liên hệ với thần bí nhân kia".
Tầm chục giây trôi qua...
Rốt cuộc cũng có người phá tan im lặng. Là Tần Ngọc.
"Thật ra muốn bắt giữ Lăng Tiểu Ngư không phải không thể, chỉ cần chúng ta nắm thế chủ động, sớm có chuẩn bị thì đừng nói một, dù hai ba Lăng Tiểu Ngư cũng phải buông tay chịu trói thôi".
Phổ Minh thần tăng có phần nghi hoặc: "Tần cung chủ, đối phương hành tung đến đi vô định, chúng ta làm sao lường được?".
"Phổ Minh đại sư, nếu như chúng ta có thể biết trước nơi mà hắn sẽ đến, như vậy đại sư nói bắt hắn còn khó?".
Chưa mấy tường minh, Phổ Minh bảo: "Tần cung chủ, xin hãy nói rõ".
Chẳng để cho Phổ Minh, cũng như mọi người phải chờ lâu, Tần Ngọc trình bày chủ ý:
"Các vị đạo hữu, Lăng Tiểu Ngư không phải đối với cô cô mình rất mực tôn kính? Chúng ta có thể dựa vào điểm này để đem hắn dẫn dụ ra".
"Ý của Tần đạo hữu là muốn dùng Lăng Ngọc Yến làm con tin, ép Lăng Tiểu Ngư lộ diện?".
Hồi đáp Lý Ngọc Thường là một cái gật đầu: "Ý ta chính là như vậy".
...
Trông thần tình nhăn nhó của một số người, Tần Ngọc nhanh chóng bổ sung: "Các vị đạo hữu, ta biết dùng Lăng Ngọc Yến làm con tin, xét ra có chút không thoả với hành vi người danh môn. Nhưng tội ác của Lăng Tiểu Ngư, nó đã quá lớn. Đó là chưa kể hắn còn đang nắm giữ những đạo pháp bất truyền của chúng ta...".
"Đêm dài lắm mộng, để hắn được tự do càng lâu thì càng tai hại. Thời điểm này, các vị lẽ nào lại vì một chút thanh danh mà để cho hắn nhởn nhơ gieo rắc tội ác?".
"Các vị đạo hữu xin hãy cân nhắc. Nay chân diện đã bại lộ, Lăng Tiểu Ngư tất sẽ cẩn trọng. Nếu chúng ta không sớm hành động thì e rằng sẽ muộn".
...
Trên ghế chủ toạ, Cơ Thành Tử đã đắn đo rất lâu. Hắn ra chiều khó nghĩ, hỏi: "Phổ Minh đại sư, Ân đảo chủ, hai vị cảm thấy thế nào?".
"Chuyện này..."
Phổ Minh thần tăng có chút lưỡng lự, nhưng rồi cũng đồng ý: "Haizz... Xét ở tầm quan trọng của vấn đề, chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu Lăng Tiểu Ngư đúng là quỷ diện nhân thì chẳng có gì để nói, bằng hắn không phải, đấy cũng là cơ hội cho hắn thanh minh".
Đã có người dẫn đầu, hai huynh muội Ân Diệt - Ân Hồng chả phải ngại ngần chi nữa, rất nhanh biểu quyết. Ý kiến thì hiển nhiên tán đồng.
Còn lại Thiên Kiếm Môn, thay mặt tất cả, Cơ Thành Tử bất đắc dĩ mà rằng: "Nếu như Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự đều tán đồng, Thiên Kiếm Môn ta cũng chỉ có thể nghe theo".
"Chưởng môn sư huynh." Lời Cơ Thành Tử vừa dứt thì ở bên dưới, vốn giữ im lặng suốt từ nãy giờ, Ngọc Vân Tử - phong chủ Tương Kiếm Phong - chợt lên tiếng.
Thay vì ngồi như những người khác, Ngọc Vân Tử đứng hẳn dậy: "Chưởng môn sư huynh, chuyện huynh và các vị đạo hữu đây đã quyết, bọn đệ không dám không nghe. Thế nhưng huynh có nghĩ đến Thanh Trúc sư tỷ?".
"Chưởng môn sư huynh, Lăng Ngọc Yến hiện giờ chính là nghĩa muội của Thanh Trúc sư tỷ".