Tiên Môn

Chương 334: Giữa đường gặp cướp




"Được rồi, đừng giận nữa. Mau đứng lên nào".

"Hứ!".

Dứt khoát đem cánh tay Lăng Tiểu Ngư gạt ra, Gia Gia tự mình đứng dậy. Nó vừa phủi mông vừa nói: "Ỷ lớn hiếp nhỏ. Ta không thèm chơi với ngươi nữa". 

"Vậy à..." - Lăng Tiểu Ngư thu tay lại, lắc đầu bước đi - "Nếu thế thì ta đành phiêu bạt một mình vậy".

"Xuy... Đi đi đi đi! Ai mà thèm...".

...

Gia Gia rất có cốt khí. Ngay khi Lăng Tiểu Ngư vừa đi thì nó cũng lập tức chuyển mình bước sang hướng khác. Xem ra thực sự định tách khỏi Lăng Tiểu Ngư, tự tìm con đường riêng cho mình. 

Theo những bước chân mạnh bạo, Gia Gia nó thầm nghĩ: "Lăng Tiểu Ngư xấu xa, tưởng Gia Gia ta cần ngươi lắm chắc. Ta đây đã lớn rồi a...".

"Hứ... Tiểu Ngư ngươi nghĩ ta sẽ chạy theo ngươi ư? Ngươi đừng có mơ nhé".

"Nói cho Lăng Tiểu Ngư ngươi biết, Gia Gia ta là một con người rất có lòng tự trọng. Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thoả hiệp với ngươi đâu...".

...

Một khắc sau.

Gia Gia như cũ vẫn tiếp tục bước đi. Nhưng khoan... 

Hướng đi bây giờ của nó, chẳng phải là hướng mà Lăng Tiểu Ngư đang đi sao?

Coi bộ tâm chí của người nào đó cũng không được kiên định lắm...

...

Dừng chân nơi hẻm rộng, Lăng Tiểu Ngư xoay đầu ngó lại kẻ phía sau, giọng trêu đùa: "Ồ... Đây không phải tiểu Gia Gia của chúng ta sao. Ta nhớ có người đã nói không thèm đồng hành nữa, sẽ tự tìm hướng đi riêng cho mình mà nhỉ?".

Giả điếc, Gia Gia coi như chưa nghe thấy gì, tiếp tục đi tới. Nó ngồi bên khe suối, ra vẻ tự nhiên uống nước rửa mặt.

"Ha a a... Nước mát thật".

Uống xong, rửa xong, lúc này Gia Gia mới tìm tới một phiến đá phẳng. An vị thì bảo: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi đừng có hiểu lầm. Vốn dĩ ngay từ đầu ta đã định đi theo hướng này rồi, là do ngươi tranh với ta a".

"Có chuyện như vậy?".

"Đương nhiên".

Gia Gia kênh mặt: "Mà ta cần gì phải giải thích với ngươi. Núi này đâu phải của Tiểu Ngư ngươi, đường này cũng đâu phải của Tiểu Ngư ngươi. Ngươi có quyền gì mà ngăn cấm ta chứ?".

"Ngăn cấm? Nãy giờ ta cũng đâu gây khó dễ gì cho ngươi".

Lăng Tiểu Ngư chuyển dời tầm mắt, ngón tay chỉ về phía đối diện, nơi một toán nhân mã đang hướng bên này chạy lại: "Nhưng mà đám người bọn họ thì chưa chắc sẽ không".

Chân mày khẽ nhíu, Gia Gia suy đoán: "Đạo tặc?".

Lăng Tiểu Ngư không phủ nhận, cũng chẳng đồng tình, chỉ mỉm cười chờ đợi...

Rất nhanh, chuyện gì đến cuối cùng cũng đã đến. 

Toán nhân mã vừa đúng ba mươi người hiện đã dừng lại. Ngồi trên lưng ngựa, một tráng hán tuổi ngoài bốn mươi, mặt mày hung dữ nhìn Lăng Tiểu Ngư, quát hỏi: "Tiểu tử! Ngươi có biết mình đang chặn đường ta không?!".

Chặn đường?

Gia Gia xem lại, xem xong thì liền lên tiếng phản bác: "Ê! Mắt ngươi có bị làm sao không đấy? Chúng ta rõ ràng ngồi nép bên lề đường mà".

"Nép bên lề đường?".

Tráng hán quay lại nhìn những người ở phía sau, nói lớn: "Các huynh đệ! Tiểu cô nương này vừa nói là bọn họ nép bên lề đường kìa! Có đúng không?!".

"Không đúng!".

"Không đúng!".

...

Với tay cầm lấy thanh đao, tráng hán đem nó gác ở trên vai mình, cúi người nói với Gia Gia: "Tiểu cô nương, ngươi nghe huynh đệ ta nói rồi đó. Định tính thế nào?".

"Tính cái gì?" - Gia Gia tỏ ra bực bội - "Đừng trách ta không cảnh báo các ngươi. Nếu chưa muốn chết thì mau cút khỏi đây đi".

...

"Ha ha ha! Ha ha ha...!".

Sau vài giây im lặng, tráng hán cười lớn. Mà không chỉ hắn, đám huynh đệ phía sau hắn cũng cười y như vậy. 

Hắn vừa ôm bụng vừa nói: "Các huynh đệ... ha ha... Các ngươi có nghe... có nghe thấy tiểu cô nương này vừa nói gì không... Ha ha ha...".

"Giết chúng ta... Ha ha... Tiểu cô nương vừa nói sẽ giết chúng ta đấy... ha ha ha... Thật là buồn cười quá đi mất!".

Đợi cho tâm tình lắng xuống, tráng hán rời khỏi lưng ngựa. Hắn tiến đến trước mặt hai người Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia. Với thanh đao trong tay, hắn tát nhè nhẹ lên mặt Lăng Tiểu Ngư, kế đấy thì chuyển sang đặt hẳn trên cổ Gia Gia. 

Đầu cúi sát, hắn vừa ngoáy tai vừa hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi vừa đe doạ ta đấy à? Ngươi bảo nếu chúng ta không cút đi thì sẽ giết hết chúng ta sao?".

"Đâu? Ngươi giết thử cho ta xem nào".

...

Thấy Gia Gia không nói gì, tráng hán càng trở nên tùy tiện. Hắn dùng bàn tay thô bạo véo má Gia Gia, kéo qua kéo lại, miệng hung hăng bảo: "Oắt con, gan của ngươi cũng lớn thật. Ở trước mặt Bôn Đình ta mà còn dám buông lời uy hiếp...".

"Bỏ tay ra".

Vốn tưởng cô bé trước mặt đã bị mình làm cho khiếp hãi, nay chợt nghe giọng hầm hầm lửa giận, Bôn Đình khó tránh có chút ngoài ý muốn. Bất thình lình, hắn cười phá lên.

"Ha ha ha! Ta thích! Ta thích...".

"Tiểu cô nương thật có cá tính! Ha ha ha...".

...

"Các huynh đệ, ta muốn đem tiểu cô nương tóc vàng kỳ lạ này về làm áp trại phu nhân!".

Đối với quyết định của Bôn Đình, đám huynh đệ của hắn mười người như một, hết thảy đều nhiệt liệt hưởng ứng. Một tên đứng ra nói lớn: "Đại thủ lĩnh, chúc mừng! Chúc mừng!".

"Đại tẩu quật cường khả ái, trên giường nhất định là cực phẩm a! Đại thủ lĩnh thật là có phúc..." Một tên khác mau chóng tiếp lời.

Tiếng hắn vừa dứt, ngay lập tức, một giọng cười khác đã liền cất lên: "Ha ha ha... Lão tam, đầu óc của ngươi thật là đen tối a...".

"Ha ha ha...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.