Thì ra là một bà lão ăn xin.
Lăng Tiểu Ngư chẳng bận tâm gì mấy, tùy tiện lấy ra một nén bạc cho vào tay bà lão.
"Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân...".
"Ta không phải đại nhân." Lăng Tiểu Ngư chỉ lưu lại một câu như vậy liền lướt qua người bà lão, đi thẳng vào bên trong khách điếm.
Dừng lại trước quầy, hắn hỏi, một cách lịch thiệp: "Ông chủ, ở đây còn phòng không?".
Lão chưởng quầy nghe khách hỏi phòng thì lập tức tươi cười đáp lại: "Thưa khách quan, bổn điếm vẫn còn hai phòng. Một phòng thượng hạng và một phòng bình thường. Không biết khách quan muốn lấy phòng nào?".
"Thượng hạng! Thượng hạng!" Chẳng đợi cho Lăng Tiểu Ngư kịp mở lời thì đứng sát bên chân hắn, Gia Gia đã vội vàng lên tiếng.
Lúc này, lão chưởng quầy mới bắt đầu chú ý đến nó. Và, càng nhìn thì hắn càng cảm thấy Gia Gia kỳ lạ. Làn da trắng mịn, mặt mày tinh xảo, đặc biệt là mái tóc màu vàng dày tới độ bất thường...
"Đứa bé này... trông là lạ nhỉ...".
Trong lúc lão chưởng quầy đang âm thầm đánh giá thì trước quầy tính, Gia Gia bị người soi mói nên khó tránh sinh ra bất mãn. Nó kháng nghị: "Này, tại sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm như vậy? Thế là rất bất lịch sự có biết không?".
"A... Xin lỗi! Xin lỗi...".
Lão chưởng quầy có vẻ là một người hiểu chuyện, nhận được phản ứng của Gia Gia liền nhận lỗi, dừng ngay lại hành vi soi mói của mình. Hắn giải thích: "Tiểu cô nương xin đừng trách, ta cũng chỉ là có chút hiếu kỳ... Ha ha...".
"Hiếu kì gì chứ..." Gia Gia bĩu môi, không thèm chấp.
Đương nhiên, Lăng Tiểu Ngư thì lại càng không bận tâm. Hắn lấy ra hai nén bạc rồi đặt lên quầy tính, bảo: "Hãy đưa chúng ta lên phòng".
Nhanh tay đem hai nén bạc thu lại, lão chưởng quầy lập tức hướng một tên tiểu nhị gọi tới: "A Man, qua đây một chút!".
Đợi cho tên tiểu nhị chạy qua, lão chưởng quầy căn dặn: "A Man, ngươi hãy đưa hai vị khách quan đây lên căn phòng thượng hạng ở lầu ba, kế đấy vào bảo đầu bếp làm ít món ngon rồi mang lên luôn".
"Vâng, ông chủ".
Tiếp nhận "trọng trách", A Man bắt tay luôn vào việc. Hắn đi trước dẫn đường, miệng không quên hướng Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia nói: "Hai vị khách quan, xin mời đi theo tiểu nhân".
...
Lát sau.
Bên trong căn phòng.
Cửa phòng vừa đóng, Gia Gia đã ngay lập tức giải trừ đạo thuật, biến lại thành hình dạng nhỏ nhắn giống trước kia. Cong chân búng một phát lên giường, nó ngả lưng nằm dài, thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là thoải mái a".
Trông thấy cảnh ấy, Lăng Tiểu Ngư không khỏi lắc đầu: "Gia Gia, không phải đã nói sau khi tiến vào địa phận của thế tục phàm nhân thì ngươi phải cải trang ư? Sao chưa gì đã hiện nguyên hình rồi?".
"Tiểu Ngư, ngươi lo gì chứ. Cửa phòng đóng lại rồi, sẽ không bị người ta nhìn thấy đâu. Thêm nữa... Aizz... Ta vẫn thích nhỏ nhỏ như vầy hơn. Rất thoải mái a".
"Được rồi. Tùy ngươi vậy".
Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng cho qua. Mặc kệ Gia Gia, hắn một mình tiến lại cửa sổ phía đông, từ tốn đem nó mở ra. Tiếp đấy, hắn lặng lẽ đứng nhìn cảnh vật bên ngoài...
Lăng Tiểu Ngư, hắn đã đứng ở đấy rất lâu. Từ lúc Gia Gia ngủ cho tới khi thức dậy, hắn như cũ vẫn chưa hề dời đi, dù chỉ một bước.
...
"Oáp...".
Trên chiếc giường rộng, Gia Gia che miệng ngáp dài. Nó đảo mắt một lượt, chừng trông thấy đống bát đĩa đựng đầy thức ăn đã dọn sẵn trên bàn thì mới hướng Lăng Tiểu Ngư hỏi: "Tiểu Ngư, thức ăn mang tới lúc nào vậy? Nó nguội hết rồi".
"Chịu dậy rồi sao?".
Dưới ánh tà dương, Lăng Tiểu Ngư đáp trong khi mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Số thức ăn đó đã là đợt thứ hai. Chỗ lần trước sớm đã được tiểu nhị mang xuống. Cũng hơn một canh giờ rồi".
"Một canh giờ?" - Gia Gia tiếc rẻ - "Chẹp... Thế thì không thể dùng nữa rồi".
Lăng Tiểu Ngư chẳng cho là phải: "Chúng vẫn chưa hỏng, nếu muốn ngươi vẫn có thể ăn".
Gia Gia lè lưỡi, rất thẳng thắn: "Không muốn a. Trên thức ăn không biết đã có bao nhiêu ruồi muỗi bâu vào rồi...".
Nhảy luôn xuống giường, Gia Gia tiến lại gần khung cửa.
"Tiểu Ngư, chúng ta ra ngoài ăn đi. Ngoài đường bán nhiều đồ ăn lắm".
"Đợi lát nữa hẵng đi".
Nghe vậy, Gia Gia mới nghi hoặc: "Tiểu Ngư, sao vậy?".
Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Không có gì. Ta chỉ là muốn ngắm hết hoàng hôn thôi".
Hoàng hôn?
Gia Gia phóng lên ngồi luôn trên vai nam nhân trước mặt. Nó nhìn nhìn một lúc, rồi lẩm bẩm: "Cũng đâu có cái gì đẹp...".
...
Tâm khác nhau, cái nhìn cũng sẽ khác nhau. Đối với Gia Gia, hoàng hôn bất quá chỉ là cảnh mặt trời từ từ khuất bóng, chả có gì đáng xem. Tuy nhiên, qua đôi mắt Lăng Tiểu Ngư, hắn lại thấy được rất nhiều điều. Khung cảnh ấy, nó đủ sức để hấp dẫn hắn. Hơn hẳn một nữ nhân mĩ miều gợi cảm...
Hắn đã đứng đó, quan sát từ đầu đến cuối, tận cho tới khi tia dương quang cuối cùng cũng tắt hẳn mới chịu rời đi.
Cùng với Gia Gia, hắn chậm rãi dạo quanh một vòng Thanh Hoa trấn...