"Lệ sư tỷ, tại sao sư tỷ lại ở đây?".
Đúng như Lăng Ngọc Yến kỳ vọng, Lăng Tiểu Ngư thực đã rất bất ngờ. Có nghĩ thế nào hắn cũng không thể hình dung ra nổi việc này, rằng cô gái đang hiện diện bên trong căn nhà lại là Lệ Thắng Nam.
Nếu đang đứng đây là Dương Tiểu Ngọc, hoặc thậm chí Mộng Kiều, Lăng Tiểu Ngư hắn đều sẽ dễ dàng tiếp nhận. Nhưng... tại sao lại là Lệ Thắng Nam?
Nàng và hắn, đôi bên đâu phải bạn thanh mai trúc mã, cũng đâu phải tỷ đệ từng sớm tối bên nhau. Tuy là đồng môn đấy, nhưng mỗi người vốn thuộc một chi mạch khác nhau kia mà. Lăng Tiểu Ngư hắn là đệ tử Trúc Kiếm Phong, trong khi Lệ Thắng Nam nàng lại là môn nhân của Mặc Kiếm Phong...
Trong lúc bên kia Lăng Tiểu Ngư đang đợi nghe một lời giải đáp thì ở bên này, Lệ Thắng Nam lại rất đỗi lề mề, mãi chẳng chịu hồi âm.
Không phải nàng khinh người, chỉ đơn giản là bởi... nàng không biết nên nói ra làm sao. Lần này Lệ Thắng Nam nàng hạ sơn, âm thầm tìm đến đây, mục đích vốn dĩ để tìm hiểu về Lăng Tiểu Ngư thông qua cô cô của hắn là Lăng Ngọc Yến.
Vậy đấy, lý do như thế, Lệ Thắng Nam nàng làm sao đem nói ra được.
"Làm thế nào bây giờ? Ta nên giải thích sao với hắn đây...".
...
"Hừm...".
Khá may mắn cho Lệ Thắng Nam, ở thời khắc mà nàng bối rối, khó xử nhất, có một người đã đứng ra nói hộ.
Sau tiếng hắng nhẹ, Lăng Ngọc Yến bảo với cháu trai của mình: "Tiểu Ngư, coi con kìa. Thắng Nam vì quan tâm con nên mới lặn lội đến đây thăm nom cô cô. Con hỏi cái gì mà hỏi".
"Vì con?".
Lăng Tiểu Ngư càng ngạc nhiên hơn trước. Hắn... không hiểu a.
Lệ Thắng Nam cớ gì lại vì hắn mà chạy xuống đây, chốn cô thôn này? Bình thường không phải mỗi lần tìm hắn luyện kiếm nàng đều đòi chém đòi giết ư?
"Thế nào? Ta ở đây làm ngươi khó chịu lắm sao?".
Giấu đi sự ngượng ngùng, Lệ Thắng Nam cố bày ra vẻ tự nhiên nhất có thể. Nàng vờ trách móc: "Ta hạ sơn ra ngoài làm nhiệm vụ, trên đường trở về nhìn thấy Đào Hoa thôn, chợt nhớ đến Yến cô cô nên mới ghé xuống thăm người. Có can hệ gì tới ngươi chứ?".
"Đệ... đệ có nói gì đâu".
Lăng Tiểu Ngư càng nghe trong lòng càng mờ mịt. Cuối cùng, hắn quyết định cho qua, thôi không hỏi han gì nữa.
Khá tinh ý, Lăng Ngọc Yến chen vào: "Được rồi được rồi. Coi hai đứa kìa... Nào, hai đứa ngồi xuống đây".
...
Bên chiếc bàn nhỏ, một nam hai nữ, ba người chuyện trò với nhau thêm một lúc nữa, đến khi mặt trời sắp lặn, ánh chiều đã phai thì Lệ Thắng Nam mới chuyển mình đứng lên. Nàng hướng Lăng Ngọc Yến, nhu thuận nói ra: "Yến cô cô, trời sắp tối rồi. Để con xuống bếp nấu cơm cho người".
"Thắng Nam, con cứ ngồi đây nói chuyện với Tiểu Ngư, bếp núc cứ để ta lo".
"Yến cô cô...".
Đem Lăng Ngọc Yến giữ lại, Lệ Thắng Nam kiên quyết: "Cô cô và Tiểu Ngư lâu rồi mới gặp lại, hai người cứ trò chuyện. Mọi việc cứ để con lo".
"Nhưng mà Thắng Nam...".
"Yến cô cô đừng lo, tài nấu nướng của con tốt lắm, nhất định sẽ không làm người thất vọng đâu".
...
Dõi mắt trông theo thân ảnh cao gầy cho tới khi khuất hẳn, Lăng Ngọc Yến tỏ vẻ hài lòng. Nàng ngó sang Lăng Tiểu Ngư, thâm ý nói ra: "Tiểu Ngư, Thắng Nam quả đúng là một cô gái tốt".
Chưa rõ ý tứ, Lăng Tiểu Ngư gật đầu phụ hoạ: "Đại Trù sư huynh và Mộng Kiều sư tỷ cũng nói Lệ sư tỷ rất tốt".
"Vậy còn con?".
"Con?" - Lăng Tiểu Ngư nghi hoặc - "Con thì sao?".
"Thì cảm nhận của con".
Lăng Ngọc Yến nói rõ hơn: "Tiểu Ngư, con cảm thấy Thắng Nam thế nào?".
"Lệ sư tỷ... Ừm, con nghĩ tỷ ấy là một người tốt".
"Rồi sao nữa?".
"Tỷ ấy... Con nghe nói bình thường tỷ ấy rất dịu dàng, là một người chững chạc".
"Sao nữa?".
Lại sao?
Lăng Tiểu Ngư lộ vẻ nhăn nhó, bảo: "Yến cô cô, người sao vậy? Tự dưng lại tra hỏi con. Chuyện của Lệ sư tỷ con cũng đâu biết nhiều".