...
Người cần đi đã đi, phần kẻ ở lại, họ cũng đang cất bước trở về.
Từ chỗ quảng trường đến khách điếm Nhược Lai, đoạn đường tính ra chẳng ngắn. Nếu đi bộ, thời gian chí ít cũng hơn nửa giờ.
Dài lâu như thế, ấy vậy mà cả Lăng Tiểu Ngư và Âm Tiểu Linh, bọn họ lại đều thấy nó rất ư ngắn ngủi. Dù rằng suốt cả đường đi bọn họ vẫn chưa nói với nhau câu nào.
Thật kỳ lạ.
...
Dừng trước cửa phòng mình, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới lên tiếng: "Ừm... Tới phòng ta rồi".
"Ta thấy." Âm Tiểu Linh gật nhẹ.
"Ta phải vào phòng." Lăng Tiểu Ngư lại nói.
Và Âm Tiểu Linh, nàng lại tiếp tục gật đầu: "Ừ".
...
Có chút luyến lưu, có chút ngại ngùng, nhưng rồi cũng chả để làm chi. Lăng Tiểu Ngư, Âm Tiểu Linh, hai người ai lại về phòng người ấy, không còn chuyện trò thêm một câu nào nữa. Nói, hoạ chăng chỉ tự mình.
Trên chiếc giường êm ái của mình, Âm Tiểu Linh nằm sấp, hai chân nối nhau đưa lên hạ xuống trong khi hai tay thì nhào nặn quả tú cầu màu đỏ.
Nàng nghịch như vậy một lúc, rồi hé môi lẩm bẩm một mình: "Đúng là đồ đầu gỗ. Hôm nay đã đá phải chân ta không biết bao nhiêu lần...".
"Còn cái bộ mặt bất đắc dĩ đó nữa chứ... Hắn làm như ta thích thân mật với hắn lắm vậy. Tất cả đều là do lễ hội thôi.Ta cũng đâu thể phá hỏng nó được...".
Phải, hết thảy chỉ vì lễ hội, một lý do rất đường hoàng, đầy thiện ý. Nhưng... thật là như thế sao?
Âm Tiểu Linh nàng là người trong giới tà đạo, là một thánh nữ ma môn kia mà. Trong mắt những kẻ như nàng, mạng sống thế tục phàm nhân nào có đáng chi? Một lễ hội? Bất quá thì cũng chỉ là lễ hội.
Mười quá chín, nàng hẳn đang tự lừa dối chính mình...
...
Là tình yêu chớm nở? Hay đơn thuần chỉ là sự cảm mến?
Không ai biết được. Kể cả chính Âm Tiểu Linh. Bởi lẽ từ nào giờ nàng đã từng yêu đâu. Những cảm xúc trong lòng, có khi phải mất thêm nhiều thời gian nữa, thêm nhiều lần gặp gỡ nữa thì nàng mới tỏ tường mạch lạc.
Chỉ là...
Giữa nàng và Lăng Tiểu Ngư, cả hai còn có cơ hội gặp lại không? Khi mà giờ đây nàng đã sắp chẳng thể tiếp tục đồng hành cùng với hắn được nữa.
...
Màn đêm đã lui, ánh dương quang hiện đang treo trên ngọn cây ngoài cửa sổ.
Trải qua một đêm trằn trọc, Âm Tiểu Linh rốt cuộc cũng dàn xếp được tâm tư của mình. Nàng đem quả tú cầu cất đi, đang tính ngồi dậy thì...
"Két...".
... cửa phòng chợt mở ra.
Có người đến, nhưng không phải Lăng Tiểu Ngư. Với bản tính trung hậu của mình, hắn tuyệt chẳng thể nào tự tiện như thế được. Vừa tiến nhập là một kẻ khác. Một nữ nhân.
Nữ nhân này trông rất đỗi thần bí. Trên người nàng, từ đầu tới chân hầu như đều được phủ kín bởi sắc đen. Tuy nhiên, y phục dạ hành vẫn chưa phải điểm gây chú ý nhất. Khiến người ấn tượng hơn cả là thứ đang hiện diện trên mặt nàng: một chiếc mặt nạ quỷ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, nữ nhân vừa tiến vào phòng đây đích xác chính là kẻ đã từng ra tay ám toán Lăng Thanh Trúc ở Ô Long Cốc, đồng thời cũng là kẻ đã đột nhập Thanh Khâu và giết đi tộc nhân của Thiên Hồ tộc vào ba hôm trước.
...
Bất ngờ đối diện với nữ nhân đeo mặt nạ quỷ, những tưởng Âm Tiểu Linh sẽ cả kinh, lo ngại thì không, nàng chỉ hơi ngạc nhiên.
Thay vì hô hoán phòng bị, Âm Tiểu Linh chủ động bước xuống giường, lao tới bên cạnh nữ nhân đeo mặt nạ, miệng gọi: "Mẫu thân".
...
Vài phút sau.
Nữ nhân đeo mặt nạ đã không còn đứng nữa. Từ đứng, nàng hiện đã chuyển sang ngồi. Thêm nữa thì chiếc mặt nạ hình ác quỷ kia, nó cũng vừa mới được nàng tự tay tháo xuống.
Trái ngược với thứ dùng để che đậy bên trên, ẩn phía dưới lớp ngụy trang gớm ghiếm khiến lắm kẻ rùng mình e sợ là một diện mạo đẹp đẽ vô ngần.
Da mặt trắng hồng, mũi cao thon gọn, đôi môi dày căng mọng rất chi gợi cảm khiến người ta chỉ muốn cắn vào,..., hết thảy đều hoàn mỹ, chẳng chê vào đâu được. Nhất là cặp mắt phượng long lanh ẩm ướt kia.
Giống hệt như Thiên Hồ Đại Mi, cặp mắt ấy cũng đầy vẻ trí tuệ, lắm nét mị nhân. Khác, duy chỉ một điểm: phần đuôi mắt trái của Thiên Hồ Đại Mi không có nốt ruồi như của nữ nhân trước mặt.
...
Trước hôm nay, trước khi nữ nhân đeo mặt nạ lộ diện thì Thiên Hồ Đại Mi đích thị là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân; nhưng sau hôm nay, kể từ giờ, điều đó đã không đúng nữa. Đơn giản là dung nhan của nữ nhân đeo mặt nạ vốn chẳng hề thua kém vị hồ vương kia.
Có thể nói, nếu Thiên Hồ Đại Mi là tiên tử trong truyền thuyết thì nữ nhân đeo mặt nạ, nàng chính là kiểu ma nữ mê hoặc lòng người mà cổ nhân từng vẽ ra. Cả hai ai nấy mỗi người một vẻ, mười phân nguyên vẹn cả mười. Cao - thấp thật là khó phân.
p/s: Mấy hôm nay mình có thêm việc nên thành ra hơi bận, không gõ được nhiều. Mọi người thông cảm nhé. Mọi người cũng thấy đấy, hôm nào rỗi thì mình đều cố gắng viết nhiều nhất có thể mà.
Câu chuyện còn dài, đoạn hay gần tới. Thật ra thì chỉ đến khi Cá nhỏ bị người ta đưa lên thớt cắt xẻ xong thì truyện mới trở nên hấp dẫn... Chúng ta cùng theo dõi và chờ đợi nào:))