Tiên Môn

Chương 136: Thiên Tà




...

"Ong... g... g...!".

Tiếng ngân thứ ba của Tuyết Ẩm vang lên, và lần này thì kéo dài hơn hẳn. Thêm nữa, ánh sáng phát ra từ thân kiếm cũng đột ngột gia tăng gấp chục lần.

Thứ bạch quang nọ, nó rực rỡ tới nỗi khiến cho một tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ như Chu Đại Trù cũng không dám nhìn thẳng mà phải nghiêng người tránh đi. Để rồi sau đó, khi hắn quay đầu lại thì...

Trên bệ cao, trải qua khoảng thời gian đứng bất động, cơ thể Dương Tiểu Ngọc cuối cùng cũng có phản ứng. Mái tóc dài màu lam không gió tự bay, nàng nhẹ nhàng đem thanh kiếm cắm ở trước mặt rút lên.

Tầm một phút sau, lúc linh quang đã hoàn toàn tiêu tán và thân ảnh Dương Tiểu Ngọc cũng đã lui gót trở về bên dưới...

Chu Đại Trù là người đầu tiên áp sát. Hắn nói ngay: "Tiểu Ngọc Tiểu Ngọc, ngươi thật lợi hại!".

Tay chỉ vào Tuyết Ẩm, hắn hỏi để xác nhận lại: "Tiểu Ngọc, ngươi rút được Tuyết Ẩm, như vậy có phải bây giờ ngươi đã trở thành chủ nhân của nó rồi không?".

"Ừm".

"Ba!".

Quá kích động, Chu Đại Trù vỗ lên vai trái người đối diện một cái rõ mạnh: "Quá lợi hại!".

"Ủa? Tiểu Ngọc, ngươi sao vậy? Ta chỉ vỗ có một cái thôi mà".

Ném cho họ Chu một cái nhìn trách móc, Dương Tiểu Ngọc nén đau nói ra: "Tay trái của ta đã bị gãy rồi".

"Hả? Ngươi... Tiểu Ngọc, ta... ta xin lỗi! Ngươi để ta xem...".

Nói đoạn, Chu Đại Trù đưa tay toan kéo áo xem thì ngay lập tức bị Dương Tiểu Ngọc dùng cánh tay còn lại gạt đi. Nàng lườm hắn cảnh báo: "Ngươi mà dám động coi chừng ta chặt luôn cái tay ngươi".

...

Trước là bị doạ, sau đã tự mình ý thức được hành vi vừa rồi là thất lễ nên Chu Đại Trù mau chóng thoái lui. Có chút ngượng ngùng, hắn nhận lỗi: "Tiểu Ngọc, ngươi đừng hiểu lầm. Ta không phải có ý đó đâu...".

"Hư...".

Dứt khoát bỏ qua Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc tiến đến trước mặt Cơ Thành Tử - người đang chờ đợi với dáng vẻ tươi cười hoà ái.

"Chưởng môn sư bá, đệ tử không phụ kỳ vọng, đã rút được Tuyết Ẩm".

"Hmm... Rất tốt".

Cơ Thành Tử đem lọ đan dược đã chuẩn bị sẵn đưa cho Dương Tiểu Ngọc, bảo: "Tiểu Ngọc, thuốc này đối với ngoại thương rất công hiệu, ngươi hãy dùng đi".

"Đệ tử đa tạ sư bá".

"Đừng khách sáo. Ngươi rất xứng đáng được chiếu cố".

"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, liệu thương quan trọng hơn. Ngươi trước đem đan dược uống vào rồi ta sẽ trợ giúp ngươi đem xương cốt nối lại".

"Vâng".

...

Ngó thấy Dương Tiểu Ngọc đã nuốt xong đan dược mình đưa và bắt đầu đả toạ điều tức, Cơ Thành Tử lúc này mới an lòng mà dời mắt sang Chu Đại Trù.

"Chưởng môn sư bá, người... người nhìn chằm con như vậy làm gì?".

Miệng cười ý vị, Cơ Thành Tử đưa tay chỉ lên bệ cao: "Đông Vũ và Tiểu Ngọc đều đã lên, bây giờ không phải tới lượt Chu tiểu tử ngươi xuất thủ rồi ư?".

Đầu rụt xuống, Chu Đại Trù e ngại: "Chưởng môn sư bá, con nghĩ là không cần đâu. Con cũng không có lợi hại như Tiểu Ngọc".

"Đại Trù, đối với mỗi thanh kiếm khác nhau thì khảo nghiệm đưa ra sẽ khác nhau. Hoàng Bào, Tuyết Ẩm có thể khó khăn với ngươi, nhưng hai thanh còn lại, biết đâu chừng tiểu tử ngươi sẽ đáp ứng đủ tiêu chuẩn cũng nên".

"Sư bá, người đừng lừa con. Nếu mà dễ lấy thì tụi nó đã không cắm ở đây suốt hơn hai ngàn năm qua... Con nghĩ kỹ rồi, con sẽ không tiếp nhận khảo nghiệm đâu. Cái đám kiếm linh này khó chơi lắm".

"Tiểu tử ngươi...".

Cơ Thành Tử khuyên mãi chẳng thành, trong lòng tự nhiên sinh ra bực bội. Hắn cảm thấy cái tên tiểu tử đứng trước mặt đây thật có vài phần "phong thái" của vị sư muội họ Lăng kia của mình

"Haiz... Cũng chỉ có muội ấy mới có thể dạy ra được những tên đồ đệ khó bảo như vầy".

Ngẫm mà cảm thán, Cơ Thành Tử hơi bất đắc dĩ, từ khuyên nhủ chuyển thành uy hiếp: "Chu tiểu tử, ta cho ngươi hai lựa chọn: hoặc là ngươi tự đi lên, hoặc là chờ ta đích thân dắt ngươi đi lên. Nhưng mà ta nói trước, ta dắt người cũng không có nhẹ nhàng gì mấy đâu".

"Sư... sư bá, việc gì phải...".

"Mau chọn đi".

Trông bộ dạng nghiêm túc kia của Cơ Thành Tử, Chu Đại Trù hiểu là vị sư bá này của mình cũng không có nói chơi. Hết cách, hắn đành vâng mệnh mà bước lên bệ cao.

Tự mình dấn thân vẫn tốt hơn là bị người đưa đi a.

"Haizz... Người già đúng là khó tính mà".

"Chu tiểu tử, ngươi lầm bầm cái gì đấy?".

"Dạ, con có lầm bầm gì đâu".

Bao nhiêu chữ hờn câu trách Chu Đại Trù rốt cuộc chỉ có thể đem chôn giấu tận đáy lòng. Mang theo khuôn mặt khổ não, hắn tiếp tục bước đi...

Một bước, một bước, rồi một bước, tốc độ đưa chân của hắn so với hai vị đồng môn trước đó của mình còn chậm hơn mấy phần. Coi bộ... Chu Đại Trù hắn cũng là người từ tốn lắm.

Có điều, dẫu có từ tốn hơn nữa thì quãng đường cũng không thể nối dài thêm. Bệ cao bao nhiêu, thang dài bao nhiêu thì thủy chung vẫn chỉ bấy nhiêu. Sau cùng, Chu Đại Trù đã dừng lại tại bậc thang thứ hai mươi bốn.

Tất nhiên đấy là một quyết định có cơ sở, đã được hắn cân nhắc hẳn hoi. Ở ngay bậc thang thứ hai mươi bốn này, thanh kiếm được cắm danh gọi Thiên Tà, vừa hay thuộc tính khá phù hợp với đạo thuật của Trúc Kiếm Phong hắn. Lại nói, trong số ba thanh kiếm còn an vị trên bệ đây, so với Hoàng Bào và Tử La thì Thiên Tà này ở vị trí thấp nhất a.

Điều đó có ý nghĩa gì?

Theo như suy nghĩ của Chu Đại Trù thì thanh Thiên Tà này sẽ "dễ dãi" hơn hai thanh Hoàng Bào và Tử La kia.

Thật sự là một lối suy diễn sai lầm, vô căn cứ. Nhưng nếu Chu Đại Trù hắn đã tin như vậy rồi thì biết sao được. Là dễ hay khó, là thành hay bại, tất cả đành trông vào vận khí của hắn vậy.

...

"Thiên Tà à Thiên Tà, ta thấy thân hình của ngươi so với mấy thanh kiếm kia thì to lớn, uy phong hơn rất nhiều. Ừm, diện mạo, phong thái đều rất giống ta...".

"Ta cảm thấy giữa chúng ta rất có duyên phận, bởi thế cho nên ngươi cũng đừng đưa ra khảo nghiệm quá khó a".

...

"Chu tiểu tử, đừng có đứng đó lảm nhảm nữa. Mau đặt tay lên kiếm đi".

Liếc xuống bên dưới, Chu Đại Trù "Vâng" dài một tiếng. Rồi đặt tay lên trên chuôi kiếm Thiên Tà.

"Ong...!".

...

Trái hẳn phần dạo đầu đã xảy ra với Dương Tiểu Ngọc ban nãy, khi ý thức của Chu Đại Trù tiến vào bên trong Thiên Tà thì kiếm linh đã lập tức hiện thân ngay.

Không thể không nói, kiếm linh này, hình dạng trông rất kỳ quái, hoàn toàn khác xa Tiểu Tuyết. Thay vì nữ tính thì kiếm linh này lại là nam tính, hình tướng cũng chả phải nhân loại mà thuộc về yêu loại.

Chân to như cột, mắt lớn như miệng chén, trên đầu còn đính thêm đôi sừng, tướng mạo quả thực rất đỗi dữ dằn, hung ác...

"Ực...".

Trông thấy kiếm linh với bộ dạng hung thần ác sát kia, Chu Đại Trù không kiềm được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Hắn... bị doạ a.

"Tiểu tử, lúc nãy ngươi nói cái gì?".

Bị thanh âm to lớn làm cho giật mình, Chu Đại Trù len lén thụt lui, khiếp đảm hồi đáp: "Ta... ta có nói gì đâu".

"Hử?".

Kiếm linh trong hình hài yêu loại thở mạnh một hơi, giọng oang oang: "Không có? Thật là không có? Rõ ràng ta đã nghe ngươi nói...".

"Đúng là cuồng đồ! Một kẻ xấu xí như ngươi lại dám mang ra so sánh với ta! Tiểu tử, ngươi chán sống rồi phải không?!".

"K-Kiếm linh đại ca, có gì... có gì từ từ nói... từ từ nói...".

"Từ từ nói? Tại sao ta phải từ từ nói? Ta là Thiên Tà, là Thiên Tà người người nghe danh đều khiếp đảm! Ta thích nói thì nói, ai dám ngăn cấm ta?!".

"Tiểu tử, ngươi không cho ta nói, có phải là muốn khiêu chiến với ta hay không?! Nói! Có phải không?!".

Khiêu chiến?

Chu Đại Trù khóc không ra nước mắt. Từ nãy giờ Chu Đại Trù hắn nào có vẻ gì là đang khiêu chiến chứ? Hắn khiếp sợ còn chẳng hết đây này!

"Xong rồi xong rồi! Cái tên kiếm linh này đầu óc hình như không có được bình thường...".

"Số ta sao lại đen đủi như vầy chứ? Đến cả loại kiếm linh thần kinh có vấn đề này mà cũng để cho ta gặp được... Thượng thiên, ông cũng thật là biết chiếu cố ta a...".

...

"Tiểu tử, tại sao ngươi không nói?! Có phải là đang khinh thường ta hay không?!".

"Grào.... ào... ào...!".

Đối mặt với tiếng gầm tức giận của kiếm linh Thiên Tà, Chu Đại Trù cuống quýt thanh minh: "K-Kiếm linh đại ca, ta sao có thể xem thường ngươi! Đại ca ngươi cao lớn như vậy, uy mãnh như vậy, khôi ngô tuấn tú như vậy, rõ ràng là một đại nam nhân tràn đầy mị lực người gặp người kính, ma gặp ma yêu...".

"Vừa nãy, những lời của ta tất cả đều là hàm hồ. Một người bình thường như ta sao có khả năng so sánh với kiếm linh đại ca ngươi được. Kiếm linh đại ca, ta tầm mắt thấp kém, không có thấy được đỉnh núi cao, đại ca đừng chấp... Đừng chấp...".

...

Mấy lời nịnh hót nọ, những tưởng sẽ vô ích thì không, chúng lại rất có tác dụng với kiếm linh Thiên Tà.

Nét mặt đã phần nào dịu xuống, Thiên Tà "hừm" nhẹ: "Tiểu tử, may mà ngươi còn có mắt nhìn, có thể nhận ra phong thái mị lực của Thiên Tà ta".

Nếu là lúc khác, trong một trường hợp lợi thế hơn, Chu Đại Trù khẳng định đã đem toàn bộ thức ăn trong bụng nôn hết ra ngoài. Nhưng với tình cảnh hiện giờ... Dẫu muốn nôn hắn cũng chỉ đành nén nhịn.

Gắng nở ra một khuôn mặt tươi cười phụ hoạ, Chu Đại Trù ra sức tán đồng: "Đúng vậy! Đúng vậy! Thiên Tà đại ca anh tuấn tiêu sái, mị lực chiếu rọi thế gian...".

...

"Khà khà...".

Kiếm linh Thiên Tà càng nghe Chu Đại Trù tán dương, ca tụng, trong dạ lại càng thích chí. Hắn liên tục vỗ đùi cười to, giục Chu Đại Trù tiếp tục nói...

...

"Tiểu tử, nói hay lắm!".

"Tiểu tử ngươi tuy là hình dáng có chút xấu xí nhưng tầm mắt đúng là rất không tệ, hơn hẳn cái đám hàng xóm của ta. Đặc biệt là con nhỏ Tiểu Tuyết bên trong Tuyết Ẩm...".

Trong tư thế ngồi xếp bằng, kiếm linh Thiên Tà một tay chống cằm, một tay đặt hờ trên cái đùi to lớn của mình, chợt hỏi: "Tiểu tử, mục đích của ngươi đến đây là để lấy đi bản thể Thiên Tà phải không?".

Chu Đại Trù đương nhiên sẽ chẳng dại gì mà gật đầu thừa nhận. Đối với một thanh kiếm có kiếm linh tính khí kỳ dị như thanh Thiên Tà này, Chu Đại Trù hắn thà đi nhặt một khúc củi về làm vũ khí còn hơn.

Đầu lắc nguầy nguậy, hắn chối bay: "Kiếm linh đại ca, đây là hiểu lầm. Hiểu lầm thôi".

"Hửm? Hiểu lầm?".

"Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm".

Chu Đại Trù mau chóng tiếp lời: "Kiếm linh đại ca, ta vốn dĩ không có muốn tiến vào bên trong Kiếm Mộ này đâu. Ta là bị người ta ép buộc a".

"Ai ép buộc ngươi?".

"Là lão nhân gia - sư phụ của ta. Lão nhân gia ra điều kiện, bắt ta bằng mọi giá phải lấy được Thiên Tà về, nếu không sẽ đem ta lột da rút xương...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.